Không nhìn thấy cô sao?
Lý Tích Thần chắc chắn rằng trong khoảnh khắc đó cô đã chạm ánh mắt với anh, hơn nữa anh còn cười với cô.
Tuy rằng khóe miệng chỉ cong lên một chút, nhưng đó là đang cười.
Có lẽ là không muốn để ý đến cô.
-
Sau khi đưa ra kết luận này Lý Tích Thần cảm thấy vô cùng mất mát, kèm theo đó là mất đi hứng thú ngắm phong cảnh.
Cô đứng dậy phủi phủi bụi trên quần, vươn tay kéo cái mũ rộng thùng thình của chiếc áo hoodie đội lên đầu, che đi cái trán trơn bóng, mái tóc dài buông xuống hai bên mặt, che đi một nửa khuôn mặt vốn không lớn của cô, điều này làm cho Lý Tích Thần có cảm giác an toàn, mà tay cô thì thuận tiện bỏ vào trong túi áo hoodie.
Hoàng hôn mờ ảo trên đỉnh núi, mặt trăng mông lung lặng lẽ vươn lên.
Trăng tối nay sáng hơn đêm qua, Lý Tích Thần lại chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu đi về phía trước.
Không có gì đáng để ngắm cả.
Phong cảnh có đẹp hơn nữa, không có tâm trạng để thưởng thức thì cũng không cảm nhận được vẻ đẹp.
Ban ngày công viên không có nhiều người, nhưng lác đác vẫn có người đi bộ đi qua, đặc biệt là ở lối vào công viên, rất nhiều người.
Nơi đông đúc nằm ở phía đông, cho nên góc tây nam hẻo lánh không có ai biết đến.
Lúc Lý Tích Thần tới công viên đã nơm nớp lo sợ rất lâu, cơ bản là lấy hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-cau-co-doc/3388291/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.