Dạ Cảnh Tinh quay trở lại bệnh viện, thì thân ảnh đã nhuốm màu máu đỏ. Hắn biết trước khi muốn bảo vệ, chăm sóc người khác, thì bản thân phải có sức khỏe thật tốt.
Mặc khác càng không muốn Hứa Tuệ Trân lo lắng, nên trước khi tìm tới phòng bệnh, hắn đã nhờ bác sĩ kiểm tra vết thương trên bả vai mình.
Sau đó, Chương Xuân Di cũng đã quần áo tới cho hắn thay ra sạch sẽ, rồi mới đi vào gặp mặt cô gái của mình.
Sắc mặt hắn rất không tốt, đã vậy còn bị trầy xước vì vừa đánh nhau. Vừa thấy hắn, bà Mộc Ngư đã vô cùng lo lắng.
“Cảnh Tinh, con sao vậy?” Bà cau mày khẩn trương thăm hỏi, vô tình đưa tay chạm vào bả vai đang bị thương nên hắn liền vội tránh đi.
“Cô ấy sao rồi?” Dạ Cảnh Tinh lạnh lùng lên tiếng.
“Vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mẹ hỏi con bị sao? Có phải đi gặp Cảnh Văn, rồi hai đứa lại xảy ra tranh chấp?”
Trước sự gặng hỏi của mẹ, cuối cùng người đàn ông cũng chịu quay qua nhìn bà bằng đôi mắt đỏ trạch vì vẫn còn đó cảm xúc uất hận.
“Anh ta ám sát người phụ nữ của tôi, giết chết con của tôi chỉ vì bản chất thối nát, hèn hạ. Sao tôi có thể trơ mắt đứng nhìn người thân của mình tổn thương chứ?”
Bà Mộc Ngư không khỏi sửng sốt, vội gặng hỏi:
“Vậy con đã làm gì Cảnh Văn rồi?”
Dạ Cảnh Tinh khinh khỉnh nhếch môi, rồi đi đến giường bệnh, kéo ghế ngồi bên cạnh người phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391854/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.