Phòng bệnh, hay bệnh viện luôn là nơi lạnh lẽo mà không ai muốn tới. Thậm chí sợ phải đối mặt với thực tế mất mát tàn khốc.
Vậy mà, Dạ Cảnh Tinh vừa phải trải qua cảm giác tồi tệ ấy. Bây giờ, hắn còn đang thất thần ngồi bên cạnh giường bệnh để trông chừng người phụ nữ của mình, chờ cô tỉnh lại.
Nhớ đến bữa cơm được nấu bằng cả tâm huyết tối nay vẫn chưa kịp ăn, mà xót xa não lòng. Nếu không xảy ra bi kịch, thì có lẽ đêm nay sẽ là một đêm ngọt ngào, hạnh phúc…
“Tuệ Trân, cô gái đáng thương của anh! Lát nữa, anh phải đối mặt với em như thế nào đây?” Hắn đưa tay khẽ vuốt tóc cô, tự thốt tiếng lòng mà nghẹn ngào, khổ sỡ.
Lúc đó, Hứa Tuệ Trân đã có phản ứng tỉnh lại. Đôi mi tâm cử động, rồi từ từ hé mở. Mùi thuốc sát trùng và trần nhà trắng xóa, giúp cô nhanh chóng định hình được vị trí hiện tại.
Chuyển con ngươi tựa hồ vẫn còn chút mông lung nhìn qua bên phải giường bệnh, cô nhìn thấy người đàn ông ấy ngay bên cạnh với nét mặt lo âu, thương xót cùng đôi mắt đỏ au đang được đè nén cảm xúc.
“Em tỉnh rồi hả? Ngoài vết thương trên bụng ra, có thấy trong người còn chỗ nào đau nữa không, để anh gọi bác sĩ.” Dạ Cảnh Tinh nhẹ nhàng hỏi thăm.
Và hắn đã nhận được cái lắc đầu thay cho câu trả lời từ Hứa Tuệ Trân. Lúc này, sau khi đặt tay lên bụng, cô mới khẽ khàng cất câu hỏi:
“Đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391855/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.