Ca phẫu thuật kéo dài gần hai tiếng, cuối cùng cũng có thể hoàn thành. Nhưng nét mặt các y bác sĩ đều nặng trĩu.
Vị bác sĩ chính quay trở ra khỏi phòng phẫu thuật, nơi có người đàn ông đang mòn mỏi mong ngóng tin vợ, tin con. Hắn có đôi mắt đỏ trạch vì nước mắt, có nét mặt lo lắng tột cùng.
Vừa nhìn thấy bác sĩ, hắn đã lập tức đứng dậy.
“Vợ con tôi thế nào rồi?”
Không cần biết mối quan hệ hiện tại là gì, nhưng từ sâu trong tim Dạ Cảnh Tinh đã nguyện khắc ghi Hứa Tuệ Trân là vợ. Bây giờ, vợ hắn gặp nguy hiểm, khiến hắn sắp phát điên vì lo mất rồi.
“Hiện tại vợ anh đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vì viên đạn đâm xuyên tử cung, tác động trực tiếp tới bào thai, nên đứa bé không thể giữ lại. Thậm chí sau này, cô ấy khó có thể mang thai lại lần hai.” Nam bác sĩ ôn tồn thông báo bằng nét mặt thành khẩn chia buồn.
Khi đó, Dạ Cảnh Tinh suýt nữa không thể giữ vững thăng bằng. Tại sao chứ? Sao ngày hay tin bản thân được làm ba, cũng là ngày nhận tin con mãi mãi ra đi. Họ đã mất đi bảo bối đầu lòng của mình, sao ông trời còn tàn ác để lại di chứng trên người cô ấy?
Những giọt nước mắt của một người đàn ông luôn ngạo mạn, kiên cường, nay đã tuôn rơi không kiểm soát. Hắn đau, đau vì nỗi đau mất đi con thơ. Nhưng Hứa Tuệ Trân sẽ còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.
Hắn phải làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-anh-duyen-em/3391853/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.