Khi Triển Chiêu trở lại Khai Phong, y cùng Bạch Ngọc Đường đã xa nhau ròng rã mười ngày. 
Sau khi kể lại manh mối thu thập được mấy ngày nay với Bao đại nhân, trên đường về phòng thì gặp Triệu Hổ. 
Nói cho chính xác, không phải gặp, mà là Triệu Hổ hữu tâm cản y lại. 
“Triệu Hổ, có chuyện gì không?” 
“Triển đại nhân, tôi đã gặp Bạch thiếu hiệp ở Nam Sa trấn.” 
“Ừm?” Tâm Triển Chiêu run lên một cái, nhưng biểu hiện vẫn như cũ không thay đổi. 
“Bạch thiếu hiệp hắn rất lo lắng cho thương của huynh.” 
Triển Chiêu không trả lời, chỉ là gật gật đầu, dời người, tiếp tục đi về phía trước. 
Nhưng lại nhớ ra điều gì đó bỗng nhiên quay đầu lại. 
“Triệu Hổ, hắn có nói khi nào trở về không?” 
“Bạch thiếu hiệp hắn...” Triệu Hổ do do dự dự, nghĩ một lát, nói, “Hắn vướng chuyện ở bên đó, có điều Bạch thiếu hiệp nói rồi, xong việc hắn sẽ trở lại gặp huynh.” 
“Ừ.” 
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, quay người lại, nụ cười cứng ngắc ở bên môi. 
Triệu Hổ vẫn là như vậy, nói dối cũng không biết. 
Xem ra, con chuột này, đi rồi, liền không muốn trở về đi. 
Triển Chiêu trở lại trong phòng múc nước, thanh tẩy thân thể, thương trên ngực gần như đã kết vảy, từ lâu đã không còn đau. 
Có điều có chút hồi ức ở lại nơi đó, cho dù thương tốt rồi, hồi ức vẫn còn ở đó. 
Tay Triển Chiêu chậm rãi vuốt lên vết kiếm thương kia, nhớ tới Bạch Ngọc Đường. 
“Miêu Nhi, đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-nguong/2464439/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.