Trên đời này, có một thứ có thể khiến người ta say, nhưng lại chẳng thể nào tỉnh lại, đó chính là say vì tình. Uống nhầm một ánh mắt, cả đời liền chìm đắm trong nỗi tương tư. Say rượu có thể tỉnh, say nắng cũng không sao, nhưng tại sao lại phải say vì tình? Yêu rồi thì có gì tốt đây? Chỉ có những người ở trong cuộc mới có thể hiểu được. Nó đau lòng, cũng thật tuyệt diệu, nó khiến cho người ta không cách nào từ bỏ được. Hết thảy mọi điều, cho dù chỉ là tương tư cũng đã hạnh phúc vạn phần. Yêu là như thế đấy, mấy ai hiểu rõ được về tình yêu?
Vẽ lên một bức tranh tình yêu, lại cảm thấy nó không hề trọn vẹn, giống như muốn càng ngày càng gắn bó, ở bên nhau bao lâu cũng không thể đủ được. Nếu như yêu là đau khổ, vậy tại sao vẫn một mực giống như con thiêu thân mà điên cuồng? Tình yêu rất thần kỳ. Nó có thể hủy hoại con người, cũng có thể cứu sống ý chí của con người. Nếu đã là nhân duyên, vậy thì tại sao lại phải trốn tránh? Cùng nhau tìm kiếm yêu thương, cùng nhau đắm chìm trong yêu thương, không phải là rất tốt hay sao? Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.