Miêu Nhi, chiêu kiếm này đâm vào thật sâu.” 
“Có thể nào không sâu, một người liều mạng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, một hơi cuối cùng cũng đủ sức mạnh.” 
“Miêu Nhi, độc này thật tàn nhẫn.” 
“Có thể nào không tàn nhẫn, ta cản trở con đường của bọn chúng, đương nhiên muốn cho ta ăn chút vị đắng.” 
“Miêu Nhi...” 
“Ngọc Đường, đừng nói chuyện, để ta dựa một chút.” 
Triển Chiêu chỉ cảm thấy cả người mệt lử, đầu nặng như núi, thân thể hơi nghiêng liền ngã vào người Bạch Ngọc Đường. 
Bạch Ngọc Đường đau lòng nắm chặt tay y, thở dài một hơi. 
Vết thương sâu hơn, Công Tôn tiên sinh vẫn là đem y kéo về nhân thế, độc dược tàn nhẫn hơn, chính mình vẫn là đem thuốc giải cứu y. 
Thân thể đầy rẫy vết thương như vậy, Diêm vương gia cũng khó mà phản ứng đi. 
Nhưng mà, Miêu Nhi, chúng ta còn có thể cứu được ngươi bao lần nữa. 
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, gương mặt tái nhợt không nói hết mệt mỏi, người thấy trong lòng cũng đau xót. 
Miêu Nhi, vì sao ngươi không chịu đối xử tử tế với bản thân, mỗi một lần tranh đấu đều mang theo quyết tâm liều mạng, ngươi thật sự coi mình là cửu mệnh miêu yêu sao? 
Bạch Ngọc Đường cẩn thận xoay người, để đầu Triển Chiêu tựa vào trước ngực mình, nhẹ giọng nói. 
“Miêu Nhi, đừng ngủ, ngươi nghe ta nói, chúng ta rời nơi này đi, được không?” 
Người trong lòng đột nhiên căng thẳng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn. 
“Đi theo ta, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tin-nguong/2464438/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.