Tia sáng nhỏ bé len lỏi qua khe rèm cửa sổ, VânTrạm khởi động thân thể, nửa người tựa vào đầu giường. Trong đôi mắt đen đầy ngập trầm tư sâu lắng.
Từ ba ngày trước, Dung Nhược độtnhiên đến, bỏ lại nhưng câu chữ kia rồi vội vàng rời đi, sau đó lạikhông thấy xuất hiện nữa. Mà đối với thái độ không đồng nhất của côtrong khoảng thời gian này, cùng với những biến đổi lớn trong tính cáchso với quá khứ, nghi hoặc bấy lâu trong lòng Vân Trạm nay ngày càng lanrộng.
Mấy ngày qua, anh bị bắt nằm trên giường tĩnh dưỡng, ngoại trừ ngẫu nhiên phải xử lý công việc bên ngoài, anh có đủ thời gian đểsuy ngẫm về cảm giác quái lạ trong lòng.
Ngày đó, nếu anh khôngnhìn lầm, khi Dung Nhược đứng cạnh giường, hỏi anh,”chúng ta đã từng làngười yêu, đúng không?”, đôi mắt cô đã vô tình lướt qua một cảm xúc lạ,vừa lúc anh nắm bắt được. Anh cũng không thể lý giải được ý nghĩa củatia cảm xúc đó, nhưng nó khiến lòng anh dâng lên sự sợ hãi.
Cônhư vậy, bất luận là hành vi hay ánh mắt, đều tựa như một mê cung, khiến anh đã không thể nắm bắt được, lại sinh ra cảm giác bất an.
Nhưng ít ra có một số thứ, anh có thể xác định ——– cô của hôm nay, sẽ khôngcòn là cô một thời ngoan hiền như nước, yên tĩnh vô tư như ngày nào.Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn muốn cùng cô bên nhau, cho dù trong tương laisẽ có một ngày cô nhớ lại tất cả, đòi hỏi sự bồi thường từ nơi anh, anhcũng cam tâm tình nguyện, dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328194/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.