Thời điểm cửa bị đẩy ra, Vân Trạm đang định từ trên giường dời xuống xe lăn.
Nhìn thấy Dung Nhược bước vào phòng, động tác của anh khựng lại một chút,sau đó cánh tay dùng sức chống xuống mép giường, ngồi lên xe lăn. Bởi vì vừa rồi phải phối hợp với bác sĩ vận động phục hồi chức năng suốt haitiếng, nên những hành động lúc này tốn khá nhiều sức lực của anh, thânthể sau khi đã ngồi vững, anh lặng yên phủ lên đôi chân đã mất trigiác………Tuy rằng anh luôn khước từ sự giúp đỡ của người khác, nhưng đâylà lần đầu tiên, anh cảm thấy toàn bộ quá trình thật sự khó khăn mà chậm chạp, chậm đến nỗi anh không thể suy đoán được tầm mắt kia đã dừng lạitrên đùi mình bao lâu……. Sắc mặt không đổi, anh lấy tấm thảm mỏng mộtbên qua, che kín lại một phần cơ thể khiếm khuyết——— một phần khiếmkhuyết mà từ trước tới giờ anh vẫn không hề để tâm đến.
Hình ảnh Vân Trạm khó nhọc như vậy, từ khi cô bước vào cửa, đã hoàn toàn rơi vào mắt cô.Tayanh đang run, mà tay cô, cũng dường như đang run. Người giúpviệc đứng bên cạnh giường, rất nghiêm túc im lặng, cho dù nghe thấy âmthanh thở dốc của Vân Trạm, cũng không hề tiến lên giúp đỡ. Đây chính là sự kiêu ngạo của anh sao? Cô than nhẹ trong lòng.
Đến khi VânTrạm thành công ngồi vào xe lăn, Dung Nhược mới phát hiện, bản thândường như đã thở một hơi nhẹ nhõm. Ngoài cửa sổ là ánh sáng chói mắt, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bước lên trước.
“Tìm tôi, có chuyện gìkhông?” Thực ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328192/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.