Trải qua mười mấy tiếng trên không, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay ngoại ô của Luân Đôn.
Bạn đồng hành Cao Lỗi đang phụ giúp Vân Trạm đi ở phía trước, Dung Nhượclùi một bước, đi theo phía sau họ. Từng trận choáng váng ập đến, cô biết mình bị say máy bay. Ngồi vào phía sau xe, cố nén cảm giác khó chịutrong dạ dày, lúc thấy Cao Lỗi giúp đỡ Vân Trạm lên xe, cô mới phát hiện sắc mặt của Vân Trạm rất kém, dường như còn mệt mỏi tái nhợt hơn so với khi còn ngồi trên máy bay.
“Cậu không sao chứ?” Xe chạy được một quãng, Cao Lỗi quay đầu hỏi.
Đợi một lúc lâu, Vân Trạm mới khẽ trả lời: “……..Ừm”
Nghe thấy giọng nói vô lực của anh, Dung Nhược quay đầu lại. Từ lúc bắt đầulên xe, anh vẫn nhắm mắt, giờ phút này, cô dường như có thể thấy hàng mi xinh đẹp của anh khẽ run rẩy, hơn nữa, nếp nhíu giữa hai hàng lông màycũng khó che giấu được sựmệt mỏi ủ rũ. Tầm mắt dời xuống, khi bắt gặpđôi tay anh vẫn đang cố sức chống đỡ hai bên người thì Dung Nhược đãnhịn không được muốn tiến sang, ngồi gần anh một chút. Thế nhưng, ngaytại lúc cô chuẩn bị dịch chuyển thì Vân Trạm bỗng mở to mắt, nhàn nhạtđưa mắt nhìn cô, thấp giọng dặn dò tài xế: “Hạ cửa kính ở chỗ ngồi phíasau xuống”.
Lời của anh vừa dứt, một tiếng động nhỏ vang lên,gió lập tức ùa vào. Cảm giác hơi lạnh, nhưng đối với người đang say xemà nói, lại thoải mái vô cùng.
Gần như chỉ trong phút chốc, Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328191/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.