Nhìn Vân Trạm đang bằng mọi cách khởi động thânthể, Dung Nhược cố gắng kìm nén xúc động muốn hỗ trợ của mình, ngồixuống chiếc ghế cạnh giường.
Tựa vào đầu giường, Vân Trạm nhắmmắt lại, xua đi cơn choáng váng vì đứng dậy mà kéo đến. Lần nữa mở mắtthì đã phát hiện Dung Nhược đang nhìn chăm chú vào mình.
“Sao em lại tới đây?” Anh nhìn về phía cô, giọng nói khàn nhẹ.
“Vân Hân nói anh bị bệnh, muốn tôi tới thăm anh”. Vừa hữu ý vừa vô ý, DungNhược là đang nhắc nhở Vân Trạm, đến thăm anh, không phải là ý nghĩ ngungốc của cô. Nhưng nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh giờ phút này, cô khôngkìm được mà hỏi tiếp:
“……..Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Đã không sao”. Cố ý xem nhẹ cơn đau đớn co rút trên lưng, Vân Trạm lắc lắc đầu.
Môi khẽ mím lại, Dung Nhược nhẹ nhàng gật đầu.
Nhất thời, hai người đều lặng im, không khí trong phòng có chút áp lực và trầm trọng.
Không muốn nhìn đến gương mặt Vân Trạm, Dung Nhược cố ý chuyển tầm mắt, ánhmắt lại vừa vặn dừng trên đùi anh. Đôi chân đó cho dù được che chở dướichiếc chăn mỏng vẫn không giấu được sự suy yếu, cùng với chiếc xe lăndưới phản xạ của ánh sáng mà lóe ra sắc chói kim loại, tất cả đều nhưdằm gai nhọn đâm vào mắt cô đau đớn.
……..Không thể mềm lòng!
Cô âm thần nắm chặt vào tay vịn của ghế dựa, tự cảnh cáo trong lòng.
Cho dù chân anh đúng theo suy đoán của cô là bị thương vào lần bắt cóc đó,nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-ve-dau-yeu/2328196/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.