“Coi như ta cầu xin con, đừng để nó thấy bộ dạng này của ta, đừng cho nó biết vẻ điên loạn sau đó của ta. Coi như một lần con vì ta, vì người cha tội lỗi này, hãy để ta là niềm kiêu hãnh của nó. Làm ơn!” 
“Con không phải là ta, nhưng từ bây giờ xin con hãy thay người mẹ này bảo vệ nó!” 
*** 
Khu vườn vẫn rộng và thoáng mát như hôm nào, nhưng khoảng rộng ấy không hề có bóng dáng mà cô đang tìm kiếm. Nhớ lại câu nói của Như trước đó, cô đột nhiên thấy nghi ngờ. Gì mà luyện tập chăm chỉ chứ? Nhìn coi. Cái bóng còn không thấy chứ đừng nói đến người. Thở dài, cô liền quay người đi về phòng. 
Vẫn trên hành lang rộng, một cô hầu nữ đi qua, thấy cô, cô ấy dừng lại cúi đầu. 
- Công chúa! 
- Ừ! 
Khi cô hầu đó chạy được một đoạn, một cơn gió lạnh thổi đến khiến Uyển Khanh rùng mình, vô thức quay đầu lại nhìn ra đằng sau. Cơn gió lúc nãy...mang mùi máu, vừa quen lại vừa lạ. 
Suy nghĩ một lúc, cô xoay người đi theo mùi hương mà mình ngửi thấy, cũng không hiểu có gì đã thôi thúc cô làm vậy. Kết quả lại bất ngờ hơn dự tính, nó dẫn cô đến phòng của cha mẹ. 
Nhìn cánh cửa tinh xảo khép hờ, Uyển Khanh chần chừ không biết có nên mở hẳn nó ra hay không, bởi cô cảm thấy có gì đó chẳng lành. Phân vân suy nghĩ là vậy nhưng tay cô vẫn vô thức nắm lấy nắm đấm cửa, chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856627/chuong-34.html