“Cứ để cô ta sống. Ít ra, cô ta vẫn còn giá trị.”
***
“Keng”
Uyển Khanh chạy lại, đánh bay mũi kiếm đang chĩa vào Như, sau đó kéo cô đứng dậy rồi để cô nép sau lưng mình. Minh Huân cũng chạy đến hỗ trợ từ phía sau.
- Bọn này là sao vậy chứ? - Uyển Khanh liếc một lượt, lầm bầm. Chợt một bên áo cô bị nắm lấy. Quay đầu lại, Như đang run rẩy giữ chặt lấy cô, đôi mắt lộ rõ hoảng loạn.
- Đừng lo! - Quay đầu đi, Uyển Khanh nhìn đám người trước mặt, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, chân dang rộng bằng vai tạo thế thủ. - Tôi là người bảo vệ cô, cô còn sợ gì nữa?
- Uyển Khanh! - Minh Huân đột nhiên lên tiếng, giọng căng thẳng. - Bọn này không phải là người, cũng chẳng phải quỷ. Chúng không hề có tri giác. Hơn nữa...
- Sao? - Uyển Khanh nhìn Minh Huân, không khỏi kinh ngạc nhìn kẻ nằm dưới đất. Hắn vừa bị Minh Huân chém làm hai, nhưng lúc này, “hai nửa của hắn” đang từ từ hồi phục lại nguyên vẹn rồi đứng dậy, tiếp tục chĩa kiếm về phía họ. Từ một mà thành hai, vậy có nghĩa là cách đánh bình thường chỉ làm cho chúng mạnh và đông hơn.
- Rối ư? - Uyển Khanh thốt lên không ngờ. - Minh Huân, chúng không có cảm xúc đâu. Hơn nữa, chém phải chúng thì bên bất lợi chỉ có ta thôi!
- Tôi biết! - Minh Huân nhíu mày, tức giận xoay kiếm lại, hướng sống kiếm về phía trước. - Nếu không chém được thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856629/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.