Đúng lúc ấy, cánh cửa lớn của thiên lao bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra.
Sau hai tiếng rên rỉ nặng nề, có tiếng bước chân dần dần tiến về phía ta, càng lúc càng gần.
Ta nắm chặt cây trâm cài hơn, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa ngục.
Cho đến khi bóng dáng quen thuộc ấy bước qua vùng sáng tối, đứng trước mặt ta, cây trâm trong tay ta bỗng rơi xuống đống rơm, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.
Lục Phi đứng ngoài cửa, khẽ nhếch mép cười với ta.
Thanh kiếm trong tay hắn như vừa được nhúng trong máu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo màu đỏ sậm.
Y phục hắn xộc xệch, má dính máu, hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng chỉ cần đứng đó, nhìn ta, hắn dường như còn rực rỡ hơn cả ánh sáng.
“Doanh Chi." Hắn nhẹ nhàng nói, "Đừng sợ, mọi chuyện đã có ta lo."
Lần trước hắn nói câu này với ta, là ba ngày trước.
Nhưng hôm nay ta mới hiểu được câu nói này chứa đựng một lời hứa trang trọng đến nhường nào.
Lục Phi lấy ra một chiếc chìa khóa dính máu, mở cửa nhà giam.
Ta đứng dậy từ mặt đất, đột ngột lao tới, ôm chầm lấy hắn, nhưng lại sờ thấy cả tay ướt dính.
Lòng ta chùng xuống, khó khăn mở miệng: "Lục Phi... người chàng toàn là máu."
Hắn tựa cằm lên vai ta, buông thõng thanh kiếm dài đang nhỏ máu, nhẹ nhàng ôm lấy ta: "Đừng sợ, đó đều là m.á.u của Lục Mẫn, Lục Văn và... ông ta."
"Doanh Chi, chúng ta về nhà thôi."
Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623772/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.