Lục Phi nói với ta rằng, thực ra trước đó hắn đã phái người đến Sở quốc điều tra, biết được một số thói quen nhỏ của công chúa Nguyên Gia.
"Nàng ta mà dùng đồ ăn có liên quan đến hạt dẻ là sẽ nổi mẩn đỏ khắp người; còn chuyện nhảy múa, nàng ta tự cao thân phận, càng không thèm đụng đến."
Hắn vừa nói, vừa nhìn ta bật cười: "Ngày hôm đó từ trong cung ra, nàng một mình ăn sạch sẽ cả cân bánh hạt dẻ, ta đã biết nàng tuyệt đối không thể là công chúa Nguyên Gia."
Ta hét lên một tiếng, tức giận nhào tới bịt miệng hắn: "A a a chàng im miệng! Không thể nào, đó không phải sức ăn của ta!"
Thì ra từ lúc đó hắn đã biết ta không phải Nguyên Gia.
Vậy chẳng phải ta đã diễn một vở kịch vụng về trước mặt hắn suốt thời gian qua sao?
Thật quá mất mặt.
Nhưng trái tim ta, lại dần dần bình yên trở lại trong ánh mắt và nụ hôn chẳng khác khi xưa của hắn.
Vài ngày sau, khi vết thương đã lành, Lục Phi đưa ta trở lại thiên lao.
Trong căn phòng giam giữ ta một đêm hôm đó, giờ đây đang giam giữ công chúa Nguyên Gia thật sự.
"Nàng ta chỉ điểm nàng là vì Lục Văn đã hứa với nàng ta, chỉ cần hạ thấp uy tín của ta, lấy được binh phù Thiết Giáp Quân từ ta, tiên hoàng sẽ lập hắn làm Thái tử, đến lúc đó, hắn sẽ lập Nguyên Gia làm Thái tử phi."
Ta có chút ngạc nhiên: "Nguyên Gia luôn cao ngạo, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623773/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.