Nàng ta quay đầu nhìn ta, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi đã sinh ra ở lầu xanh, chính là thân phận ti tiện, đây là số mệnh của ngươi, tại sao lại sinh ra vọng tưởng viển vông như vậy?"
Một giọt lệ sắp rơi đọng ở đuôi mắt nàng ta, trông vừa đáng thương lại vừa có nét đẹp kiên cường.
Ta nhìn nàng ta, nhớ lại trước đây nàng ta đã khinh miệt dùng d.a.o găm rạch qua mặt ta như thế nào, ra lệnh cho người ta xăm hoa sen lên n.g.ự.c ta một cách ngạo mạn như thế nào, căm ghét nói với ta: "Tiện nhân như ngươi, cũng xứng có cùng một gương mặt với bổn cung sao." như thế nào.
Nhưng giờ đây, ta lại trở thành kẻ ác độc, mạo danh thay thế, còn nàng ta là công chúa xinh đẹp, kiên cường, không khuất phục.
Lục Văn ngồi đối diện khinh bỉ nhìn ta, thản nhiên nói: "Thì ra đó là lý do mà trước đây nàng ta không biết xấu hổ như vậy, nói năng hành động đều là những chuyện không biết liêm sỉ, hóa ra là một kỹ nữ hám giàu sang."
Áo choàng lông cáo trắng như tuyết, váy áo màu tím thêu hoa trà xinh đẹp, đầu đầy châu ngọc, thậm chí cả vòng cổ ngọc bích đeo trên cổ, trong phút chốc đều biến thành xiềng xích nặng nề, khóa chặt ta trong tội danh đó, không thể thoát ra được.
"Hừ."
Ta từ từ ngẩng đầu lên, cười nhạo Lục Văn: "Sao vậy, Nhị hoàng tử, tại sao có những lời ngươi nói được, Thập hoàng tử nói được, chỉ có ta không nói được? Làm những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623771/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.