Sau đó ta chỉnh trang lại y phục, đẩy Lục Phi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Đàn Vân đang đứng ở góc hành lang, nói chuyện với A Thất.
"Ngươi đừng nghe công chúa nói bậy." A Thất nói, "Ta thích ngươi đâu phải vì ngươi xinh đẹp."
"Vậy ngươi là thấy ta không xinh đẹp sao?"
"Không phải..." A Thất hôm nay không đeo mặt nạ, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ khuê các, "Ngươi là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp."
Ta ở bên cạnh ho khan một tiếng.
A Thất quay đầu nhìn thấy ta, lại quỳ xuống: "Là thuộc hạ lỡ lời, không phải cố ý mạo phạm công chúa."
Ta rộng lượng nói: "Không sao, ta sẽ không trách ngươi."
Lục Phi nhàn nhạt nói: "Công chúa khoan dung, không trách ngươi, nhưng ngươi phải nhớ lấy, không được mạo phạm nàng ấy nữa."
"Vâng."
"Ta có việc khác cần phân phó ngươi, đi theo ta."
Lục Phi mang theo A Thất đi rồi, ta đứng tại chỗ, nhìn Đàn Vân với vẻ mặt thẹn thùng, tò mò hỏi: "Ngươi và A Thất, là chuyện từ khi nào?
"Là... nửa tháng trước." Nàng ấy ngượng ngùng nói, "A Thất nhờ A Cửu đưa một chiếc trâm vàng để bày tỏ tấm lòng với nô tỳ. Nô tỳ suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy chàng ấy dễ gần, tuy ít nói nhưng rất dịu dàng, cho nên đã đồng ý rồi..."
Dịu dàng, dễ gần, đây là đang nói về A Thất sao?
Quả nhiên, tình yêu làm người ta mù quáng.
Ta xoa đầu Đàn Vân: "Nếu đã vậy, đợi khi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623765/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.