Lúc này ta vừa đẩy hắn đến góc phố vắng người, Thiết Giáp Quân phía sau còn cách vài bước, Lục Phi đưa mắt nhìn quanh một vòng, ngoắc ngoắc ngón tay với ta.
Ta vội vàng cúi người lại gần.
Dưới sự che chắn của chiếc áo choàng lông cáo, hắn khẽ hôn lên tai ta, rồi thấp giọng cười nói: "Phu nhân có lệnh, nào dám không theo."
Cứu mạng aaaa.
Nếu không phải đang ở trên đường lớn, ta thật muốn để Lục Phi giống như đêm hôm đó, mặc chiếc áo trong bằng lụa mỏng, rồi... hehe...
Ta nhất thời nghĩ đến xuất thần, cho đến khi giọng nói mang theo ý cười của Lục Phi lại vang lên: "Phu nhân."
"Hả?"
"Lau nước miếng đi."
Ta vội vàng ngồi thẳng dậy, nâng tay áo lên lau lung tung hai cái quanh miệng, chờ đến khi nhìn thấy đôi mắt Lục Phi tràn đầy ý cười, mới nhận ra hắn lại đang trêu ta.
"Lục Phi!"
Ta tức giận vỗ lên vai hắn một cái, lại lo lắng cho thân thể của hắn, không dám dùng sức quá mạnh.
Lục Phi nắm chặt lấy tay ta, kiên nhẫn dỗ dành: "Là ta không tốt, không đùa nữa, chúng ta đi thôi."
10
Khi ta đẩy Lục Phi đến cửa y quán của Mạnh thần y, mới phát hiện trước cửa vậy mà có hai hàng cấm vệ quân canh giữ, bầu không khí trong y quán rất nghiêm nghị.
Cấm vệ quân vừa nhìn thấy chúng ta, liền rút kiếm chặn lại, Thiết Giáp Quân phía sau vội vàng xông tới, bảo vệ trước mặt ta và Lục Phi.
"Lớn gan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623766/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.