Bánh hạt dẻ vừa ra lò còn nóng hổi, mang theo hương thơm ngọt ngào thanh mát, lại thêm trà ngon, ta ăn rất vui vẻ.
Cho đến khi vô tình ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ánh mắt Lục Phi đang nhìn ta.
Do dự một chút, ta vẫn bẻ một miếng đưa qua: "Chàng đã muốn ăn thì sao không bảo A Thất mua thêm một gói?"
Lục Phi không nhận, chỉ nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ nói: "Công chúa rất thích hạt dẻ sao?"
"?" Ta cúi đầu nhìn thứ trong tay, "Cũng tạm, người đói bụng ăn gì cũng ngon."
Hơn nữa, đây không phải là thứ mà hắn đặc biệt dặn A Thất mua sao?
Lục Phi người này, thật là kỳ quái.
Không lâu sau khi chúng ta về phủ, phần thưởng trong cung cũng đến.
Lão hoàng đế tuy rằng rõ ràng rất ghét Lục Phi, lại vẫn phải giữ thể diện khách sáo một chút, ban thưởng không ít trang sức và vải vóc, còn có một đôi ngọc như ý.
Ta từ trong hộp gấm lấy ra một chiếc trâm cài tóc hình cánh bướm bằng vàng ròng tinh xảo, yêu thích không rời tay mân mê hồi lâu, sau đó cài vào búi tóc, hỏi Lục Phi có đẹp không.
Lục Phi nghiêng đầu chống cằm, ngẩng mắt đánh giá ta một lát, mỉm cười nói: “Công chúa dung mạo như hoa như nguyệt, tự nhiên đeo gì cũng đẹp. Chỉ là cây trâm này chỉ có một màu vàng, hơi đơn bạc, đeo lên sợ rằng có chút phô trương lòe loẹt.”
Ta chỉ coi như không nghe thấy: "Chàng thì hiểu gì, ta chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-niem-vui-cu/3623758/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.