Hân Nhi trợn tròn mắt, không chớp lấy một cái. Cô không nghĩ người đàn ông này lại có thể thản nhiên hỏi ngược lại cô như vậy.
Trong giây phút ấy, thời gian như ngưng lại, hai người đứng bất động nhìn nhau một hồi lâu, không hề lên tiếng. Lòng Hân Nhi có chút gì đó buồn bã, thất vọng, tiếc nuối.
Hoàng Minh Tuấn của cô cho dù có giận cô chuyện hồi nhỏ đi chăng nữa cũng không thể nào gặp lại lại giả vờ không quen biết cô như vậy. Mà người đàn ông đứng trước mặt này lại có dáng vẻ gì là giống cậu ấy chứ.
Ngoại trừ gương mặt có chút yêu nghiệt, thu hút, điển trai kia ra thì mọi thứ đều không giống. Điệu bộ, cử chỉ, nét mặt cho đến tính cách, thậm chí là cả cái tên, thân phận cũng đều không phải Hoàng Minh Tuấn của cô.
Thoáng chốc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hân Nhi lộ ra tia u buồn, bi thương.
Bùi Hoàng Hải nhìn ra biểu tình trên nét mặt cô, không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, trong một khắc lông mày hơi nhíu nhẹ. Nhưng anh ngay lập tức lấy lại dáng vẻ thờ ơ, lãnh đạm mà vờ như không biết nói với cô:
" Người đó, là gì của cô sao? ".
Hân Nhi lấy lại bình tĩnh, thu hồi lại cảm xúc bên trong mình, cố nén xúc động khẽ nói:
" Không có gì. Đó là tên một người bạn của tôi. Giám đốc Bùi..liệu anh có quen người tên như thế không? ".
Hân Nhi nhìn anh, ánh mắt mong đợi mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-nhau-giua-chon-phon-hoa/3325086/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.