Bùi Hoàng Hải nhắm nghiền mắt lại, ngồi tựa đầu ra sau ghế, vắt chéo chân không khỏi hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp nhưng chen lẫn bất hạnh đó của mình.
Mùa hè năm ấy, cô bé tóc ngắn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu khắc sâu vào một góc tâm trí của anh. Giờ nhớ lại lại có chút xúc cảm khó tả. Thời niên thiếu ấy đã để lại những kí ức khó quên.
Từng là đôi bạn thân thiết gắn bó bên nhau, rồi không biết vì lí do gì dần trở nên xa cách. Bây giờ thật trùng hợp gặp lại...Cũng là có duyên phận chăng?
Ngồi an tĩnh một góc phòng, khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Hoàng Hải không khỏi trầm ngâm. Một lát sau anh mới từ từ khẽ mở hai mắt, thật lâu mới lên tiếng gọi người trợ lí vừa rồi mới ra khỏi phòng không lâu.
" Giám đốc có gì sai bảo ạ ".
Trợ lí Hùng đi vào lên tiếng hỏi nhỏ.
Bùi Hoàng Hải giọng lạnh tanh, khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc lên tiếng.
" Cô gái hôm nay đến đây phỏng vấn...nhận cô ấy vào làm đi ".
Trợ lí Hùng theo thói quen gật đầu chấp hành mệnh lệnh nhưng cúi xuống lại ngẩng đầu lên biểu cảm khó tin mắt chữ a mồm chữ o nhìn đến vị giám đốc vẫn đang ngồi ung dung tựa ghế xem tài liệu.
Anh ta có chút sững sờ, kinh ngạc đứng bất động trong giây lát mới cảm thấy hành động của bản thân thể hiện ra hơi thái quá liền thu lém lại mà không nói gì nữa đi ra khỏi phòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-nhau-giua-chon-phon-hoa/3325085/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.