“Thôi đừng có nhìn nữa, người ta không tới đâu.”
Bóng tròn vừa nói vừa ném con dao gọt trái cây xuống bàn, đưa trái lê đang gọt dở lên cắn rốp một cái. Đây là lần đầu tiên Bóng tròn có cùng quan điểm với Tery, tên Đầu to đó không đáng để Chi Nga khổ như thế.
Chi Nga rũ mắt xuống tự kỷ bằng cách tự chơi với mấy ngòn tay. Một tuần rồi, anh không đến. Cứ tưởng đã hiểu rõ lắm về anh, thế mà lại không biết anh có thể nhẫn tâm như vậy. Một lần đến thăm cũng không có. Trước đây cô chỉ cần xước da, hay đứt ngón tay đã làm anh cuống lên, càu nhàu mãi không thôi còn bây giờ thì… Chi Nga nhìn vào đùi trái vẫn băng kín của mình, chỉ cần cử động một chút, băng vải sẽ sát vào phần da cắt lọc đau tới nghiến răng. Vậy mà anh chẳng quan tâm. Thì ra nếu không yêu có thể dửng dưng như thế. Có lẽ kiếp này, cô có chết anh cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ? Ý nghĩ này khiến nước mắt Chi Nga lại trào ra.
Âm thầm theo sát anh hay chủ động tấn công dồn dập liên tục mấy tháng qua không khiến Chi Nga thấy mệt. Sự dửng dưng không thèm để ý của anh mới thực sự khiến cô thấy mệt mỏi, mất hết tinh thần.
Bóng tròn biết mình lỡ lời, rút khăn giấy đưa Chi Nga, cố gắng nói chuyển đề tài khác.
“Bố mẹ cậu không tới thăm à?”
“Mẹ theo bố vào Đà Nẵng rồi.”
Liền một lúc hai đứa con đều đi học xa, bố cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-anh-va-mot-lan-nua-yeu-anh/3253034/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.