“Ai cơ?” Đường Tống nghi ngờ mình nghe lầm, “Sếp, anh vừa mới nói tên của phu nhân đó hả?”
“Ừ.”
Đường Tống kinh ngạc, “Sếp, tôi có thể hỏi là vì sao không?”
“Bảo cậu tra thì tra đi.” Giản Sóc mím môi, “Tuế Tuế và Hách Duyệt… Là bạn.”
Lúc này, Đường Tống trầm mặc.
Văn kiện là do anh đưa cho Giản Sóc, nên tất nhiên anh hiểu được ý của Giản Sóc.
“Tôi biết rồi sếp, tôi đi làm ngay đây.”
“Ừ, đi đi.”
Giản Sóc tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, nhắm mắt lại xoa bóp mi tâm.
Nếu có thể, Giản Sóc muốn để Sầm Tuế Tuế mãi mãi vui vẻ như bây giờ, nhưng hình như… Sắp không được rồi.
Giản Sóc thở dài, ngay sau đó mở ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc, rồi lấy một chiếc hộp nhung trong đó ra.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong không phải là kim cương châu báu gì, mà là một vật trang sức rất cũ kỹ.
Đây là vật bất ly thân của Giản Sóc suốt nhiều năm qua.
Đây là vật duy nhất mà năm đó Sầm Tuế Tuế để lại cho anh, và anh đã đeo nó rất nhiều năm. Sau khi gặp lại Sầm Tuế Tuế, anh mới tháo xuống rồi đặt vào ngăn kéo trong thư phòng.
Người nhớ mong suốt nhiều năm cuối cùng cũng đến bên cạnh anh, nên anh không cần phải dựa vào đồ vật để nhớ đến Sầm Tuế Tuế nữa.
Đầu ngón tay Giản Sóc nhẹ nhàng vuốt ve vật trang sức, nhẹ giọng nỉ non, “Tuế Tuế, anh sẽ bảo vệ em thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953607/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.