Edit: Châu || Beta: Bông
Giản Chính Nghị quay về thì thấy Hách Duyệt đang tức đến run người.
“Sao vậy?”
Hách Duyệt quay đầu lại nhìn ông ta, im lặng một lát rồi lắc đầu, “Không sao, vừa xem qua tin tức của Sầm Tuế Tuế thôi.”
Giản Chính Bình chỉ hận không thể trông chừng Sầm Tuế Tuế từng giờ từng phút nên đương nhiên biết cô vừa nói gì. Ông ta tránh mấy thứ trên mặt đất, rồi ngồi xuống cạnh Hách Duyệt, “Cô vội gì? Chúng ta đều lên kế hoạch hết rồi, nhất định sẽ cho nó tiếng dữ đồn xa.”
Hách Duyệt cười gằn, “Chỉ có một cơ hội thôi đấy, nếu làm hỏng là toi cả. Các người bị tóm đã đành, chứ tôi thì không muốn theo các người như thế đâu.”
Giản Chính Nghị uất nghẹn, cực kỳ bất mãn với thái độ của Hách Duyệt, nhưng kế hoạch đã bắt đầu rồi, giờ có muốn thay người thì không thể được nữa. “Hách Duyệt, cô đừng đã quên, chúng ta giờ cùng hội cùng thuyền, không có chúng tôi, cô chả có cửa thay thế Sầm Tuế Tuế đâu.”
Hách Duyệt lườm một cái, lười biếng duỗi người, “Cần ông nói chắc. Anh tôi thế nào rồi? Vẫn không chịu phối hợp à?”
“Phải.” Giản Chính Nghị đáp, “Nó vẫn thấy hổ thẹn, nếu Chính Bình không phái người trông chừng, nó đã đi vạch trần chúng ta rồi.”
“Thật ngu xuẩn.” Hách Duyệt cười nhạo, như là không phải đang nói về anh trai mình vậy “Chờ tôi lật đổ được Sầm Tuế Tuế, đời tôi sẽ lên hương ngay.”
Giản Chính Nghị im lặng, nhưng thầm cảm khái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953605/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.