Sầm Tuế Tuế hầu như không có ấn tượng với nơi này, nhưng tự nhiên thấy vô cùng hoảng hốt, cảm giác sợ dựng tóc gáy đột nhiên lan khắp toàn thân.
Hách Duyệt nhếch môi, “Xem ra không phải mày không có tí ký ức nào đâu nhỉ, chí ít ký ức của thân thể vẫn còn.”
Sầm Tuế Tuế lùi về phía sau theo bản năng.
Hách Duyệt nghiêng đầu, giơ tay chỉ vào Giản Chính Nghị và Giản Chình Bình, “Cho mày biết, năm đó hai người kia kết hợp, cộng thêm ông anh ngu xuẩn của tao nữa, mới lôi được tổng giám đốc Giản từ trong nhà ra ngoài.”
Sầm Tuế Tuế đột nhiên liếc nhìn anh em Giản Chính Nghị. Giản Chính Nghị cau mày, “Hách Duyệt, đừng có nói hươu nói vượn.”
Giản Chính Bình cũng phụ họa, “Đúng, cô có chứng cứ gì mà bảo chúng tôi làm?”
Hách Duyệt cười, “Tôi cần chứng cứ làm gì? Tôi có đi tố giác các người đâu, người muốn vạch trần các người là anh trai tôi kìa, chứng cứ đã ở trong tay anh ấy đấy.”
Giản Chính Nghị đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Chính Bình, Tiểu Hách đâu?”
Giản Chính Bình nói, “Người của em vẫn trông chừng, sao vậy?”
“Nhanh, gọi cho người của chú đi.”
“hả, vâng.” Giản Chính Bình cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Hách Duyệt cười khẽ, “Sầm Tuế Tuế, mày không tò mò, tại sao tao lại mang mày đến đây à?”
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Tôi chỉ tò mò, tại sao cậu biết những chuyện này? Tôi nghe anh Sóc nói, năm đó lúc anh ấy gặp tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953609/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.