- Xin lỗi Úc Ni, xin lỗi Mục Đăng, nhưng ba và mẹ không còn yêu nhau nữa rồi!
Cô, thậm chí còn chẳng dám nhìn vào mắt con bé mà thốt lên câu này.
Úc Ni oà khóc nức nở khiến Mục Đăng hoảng loạn.
Nó nghe không hiểu những gì mẹ nói, chỉ cảm thấy sợ khi trông thấy chị khóc lớn như vậy.
Cô muốn đưa tay ôm lấy hai đứa, muốn vỗ về hai đứa nhưng một chút can đảm cũng không có.
Cô vô dụng như thế, đến cả ôm con cũng chẳng dám.
- Ba mẹ không yêu nhau nhưng con còn yêu ba mẹ mà?
Con còn cần hai người, con không thể thiếu hai người được!
Úc Ni nhảy lò cò đến bên cô, ôm chặt lấy chân cô mà nấc nghẹn.
Hạ Âm nghiến răng, ngăn không cho những giọt lệ nơi đáy mắt trào ra.
Con bé úp mặt vào đôi chân vững chãi đó, bám víu:
- Làm ơn mà!
Con và em còn nhỏ lắm, hai người đừng bỏ rơi tụi con!
...
- Mẹ ơi!
Con yêu mẹ và ba rất nhiều, con không thể sống thiếu hai người được!
...
- Ba và mẹ đều bỏ con rồi thì ai dẫn con đi học mỗi sáng đây?
Ai sẽ là người đi họp phụ huynh cho con?
Cả lễ gia đình nữa, chẳng ai đi cùng con sao?
...
- Con hứa không đòi hỏi nữa!
Ba cũng được, mẹ cũng được, ai chăm con cũng được, miễn đừng bỏ rơi con và em mà!
...
Sự im lặng của cô trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-trong-moi-con-mo/2915423/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.