Cô mở to đôi mắt nhìn căn phòng một lượt, rồi lại dụi dụi mắt vì sợ mình nhìn lầm.
Không! Đây là sự thật!
Rất nhiều những sợi dây kim tuyến được dán bằng keo lên tường.
Ở giữa phòng còn treo lủng lẳng một quả bóng bay lớn, hình như trong bóng bay chứa gì đó.
Cô mỉm cười nhẹ nhìn mấy sợi dây dán chưa chặt lỏng lẻo rơi xuống đất.
Nếu không lầm thì đây chắc là những sợi của Úc Ni làm.
Bất ngờ đèn trong phòng tắt ngúm.
Cùng lúc đó tiếng cửa mở sau lưng vang lên.
Cô quay người lại, trông thấy khuôn mặt Úc Ni được rọi sáng bởi mấy ngọn nến lấp lánh trên mặt bánh kem.
Bóng dáng cao lớn của Bách Ngộ cũng xuất hiện. Hai ba con ngêu nghao hát bài chúc mừng sinh nhật, khiến cô không nhịn được mà liền bật cười khúc khích.
- Hôm nay đâu phải sinh nhật mẹ?
- Nhưng hai tháng nữa là đến rồi, con chúc trước cũng có sao đâu!
Nhìn con bé phải nhờ hắn đỡ mới đi được, một nỗi buồn vô hình lại dâng ngập trong tim.
Nó chìa chiếc bánh đến trước mặt cô, nói nhỏ:
- Chúc mừng sinh nhật, mẹ!
Cô đón lấy chiếc bánh, bị nó giục cầu nguyện và thổi nến mãi.
Cô cũng chiều nó, nhắm mắt cầu nguyện một hồi rồi thổi tắt nến đang cháy bập bùng.
Nó tươi cười bám víu lấy chân cô, hỏi nhỏ:
- Mẹ ước gì thế?
- Nói thì sao linh nghiệm nữa?
- Nhưng con muốn biết cơ!
Cô đưa tay xoa đầu nó, thì thào:
- Mẹ ước hai con sau này sẽ sống mạnh khoẻ và hạnh phúc.
- Thế ba thì sao hả mẹ? Sao mẹ không ước cho ba?
Bàn tay kia khẽ dừng lại.
Trong đêm, hắn không thể nhìn được vẻ mặt của cô. Cô ngượng ngạo lắc đầu:
- Hai thứ mà mẹ ước ba đều có rồi!
Sức khoẻ ba có, nhưng hạnh phúc...
Mẹ không biết!
- Mẹ đã không ước cho ba thì mau cảm ơn ba đi! Ba chạy xe đi mua hết mọi thứ cho mẹ đó!
- Cảm...cảm ơn anh...
- Không! Mẹ phải hôn ba cơ!
- Úc Ni...
- Mẹ mà không hôn là con giận mẹ đấy!
Cô ấp úng không nói nên câu, chưa kịp làm gì thì bỗng dưng cô bị một bàn tay kéo tới.
Kế đó, đối phương mò mẫm nâng cằm cô lên, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu và thật lâu.
Hạ Âm muốn đẩy ra, nhưng không thể.
Úc Ni dĩ nhiên không thấy cảnh đó, chỉ biết là ba và mẹ đang hôn nhau như những gì nó muốn.
Sau một hồi lâu dây dưa, hắn mới buông cô ra, thở hết sức bình sinh.
Còn cô thì không thể ở trong vòng tay hắn thêm một giây phút nào nên vội xô hắn ra một chút, tuy nhiên khoảng cách vẫn ở mức thân mật.
- Em sẽ cho anh những ngày cuối cùng của em chứ?
Ánh trăng bên ngoài như cố tình chiếu sáng căn phòng, làm sáng cả đôi mắt đẹp của hắn.
Nếu có thể, cô rất muốn từ chối, nhưng hoàn cảnh hiện tại không thể khiến cô mở miệng nói câu chối từ.
- Được! Em sẽ cho! Nhưng dù thế nào thì em cũng sẽ không tha thứ cho anh, dù anh có vì em mà bán cả mạng sống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]