Người con gái ngồi trong thu phòng, dưới ánh sáng leo lét của ngọn nến đã yếu ớt, đủ hiểu là nàng đã ngồi ở đây rất lâu, nhìn những tờ giấy bị vo viên ném xuống dưới đất đã thành một chất đống nhưng nàng viết hoài viết mãi không được chữ nào đúng ý. Nô tì đứng bên cạnh sốt ruột thay cho chủ nhân, vội vàng chạy tới gương mặt như sắp khóc đến nơi
“*Hoàng hậu, trời đã về khuya lạnh léo, Người mau quay lại viện để nghỉ ngơi đi ạ, cứ như thế này thì Người sẽ đổ bệnh mất” *
“*Ta không sao, ta muốn viết một bộ sách để lưu truyền về giai thoại nhưng cứ nghĩ thì lại viết không đúng ý, ta cũng chẳng còn nhiều thời gian, nếu không tranh thủ thì biết bao giờ mới xong” *
*“Hoàng hậu ơi, người đừng nói vậy. Sức khoẻ người yếu chỉ vì thời tiết thôi, thái y đã nói rồi chỉ cần người tĩnh dưỡng thì sẽ mau khỏi” *
*Hoàng hậu trơ mắt nhìn ngọn nến đã sắp tắt, cảm giác bản thân mình hiện tại giống như ngọn nến này vậy, mong manh yếu đuối chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng đủ khiến dập tắt. *
Từ sau khi Hoàng Hậu bị sẩy thai, cả cơ thể đã dần héo mòn không chút sức sống công thêm việc hoàng đế ngày đêm chinh chiến xa trường từ lâu đã chẳng để lại cho nàng một lá thư hồi âm, chỉ có gửi đi chứ chưa thấy nhận lại về, nàng chỉ được nghe kể về chàng mỗi khi có tin tức báo thắng về nhưng vì sao thắng tiên tiếp là vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-o-da-chieu-khong-gian/3501528/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.