Giang Vân Ni đưa anh đi thay một độ đồ lam màu xám nhạt, mặc lên tuy là đơn giản nhưng thần thái của Ngôn Triết Kì vẫn không thể lu mờ được đi.
Giang Vân Ni hướng dẫn anh quét rác, nhìn điệu bộ lóng ngóng của Ngôn Triết Kì có thể thấy được anh sinh ra vốn trong nhung trong lụa, dường như chưa phải đụng tay vào bất kì điều gì, có vẻ đây là lần đầu mà anh làm việc này.
Giang Vân Ni trông anh như vậy mà bất giác bật cười, người thường ngày cao xao tại thượng ngồi trên hàng vạn người nay lại lúng túng trước mặt mình không biết quét rác như thế nào, cô cảm thấy liệu đây có phải diễm phúc của mình khi trông thấy hình ảnh này nay không, làm gì có ai có thể thấy được cơ chứ.
“Cô đang cười cái gì vậy?”
“À không, tôi đang làm việc mà”
“Thư kí An không đi theo anh sao?”
“Nếu cả tôi và thư kí An cùng ở đây thì ai sẽ là người giải quyết công việc”
“Ừ đúng vậy, thư kí An đúng là cánh tay đắc lực của anh”
“Đúng vậy, kiếm được người như cậu ấy bây giờ quá thật rất khó”
Giang Vân Ni nhìn gương mặt anh rất hài hoà, một thứ cảm giác gần gũi đến kì lạ, cô từng nghĩ tại sao mình lại gặp được một người cao quy như Ngôn Triết Kì như vậy trong đời nhưng khi đứng trước mặt cô ngay lúc này thì rất khác, không hề có sự khoảng cách nào hết.
“Xong rồi, ta đem đống lá khô này đi đâu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-o-da-chieu-khong-gian/3477096/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.