Giang Vân Ni biết bản thân đã khoẻ khoẻ hơn một chút liền quyết định sẽ rành thời gian được nghỉ ngơi này để lên thăm mẹ và ở trên đó.
Từ lúc cô trở về từ Paris thì bao nhiêu công việc ập tới khiên cô đã rất rất lâu không có thời gian lên trên núi.
Vừa lên tới nơi thì cảnh sắc càng làm cô thấy hưng phấn hơn rất nhiều, không còn sự cảm giác của mệt mỏi mà thay vào đó chính là sự khoan khoái đến lạ thường.
Người ra đón cô không ai khác chính là mẹ, bà nhìn thấy cô mà vui mừng khôn siết, vội vàng ôm chầm lấy cô mà xoa xoa tấm lưng mềm mỏng của đứa con gái của bà.
“Lâu lắm rồi mới gặp con, con bận rộn lắm sao?”
“Vâng ạ, thời gian này con khá nhiều việc, nên đang trong thời gian được nghỉ phép nên con sẽ ở đây với mẹ vài hôm nhé!”
“Được chứ, được chứ”
Thế là đêm đó Giang Vân Ni được mẹ ôm trong vòng tay, xoa xoa lưng rồi mái tóc óng ả của cô hệt như thời cô con bé trước khi ngủ luôn được mẹ vô về như vậy. Cô kể cho mẹ nghe chuyện mình được sang Paris đã thấy được dòng sông thơ mộng, toà nhà thờ to đẹp sừng sững ở Pháp và cả những quán caffee thơm nức cả mũi vào mỗi sáng sớm. Cô còn kể cho mẹ nghe về bộ phim mà được chuyển thể từ tác phầm của mình đang được tiến hành quay rất ổn, hơn nhue cũng đang trở thành chủ đề nóng được bàn tán và đáng mong chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-o-da-chieu-khong-gian/3471869/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.