Ngôn Triết Kì ngồi cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu nhưng có vẻ người bên kia không thấy hồi âm, sau hôm đó thì cũng chưa có dịp gặp lại, chỉ là trong cuộc họp có gặp nhưng đều có việc gấp và rời đi trước, mỗi lần chủ động nhắn tin trước thì người đầu kia trả lời rất ngắn gọn khiến anh đối lúc không biển là bản thân mình có làm phiền hay không.
Anh nhìn bức ảnh liền khẽ nhếch môi cười, không ngờ là nhiếp ảnh gia có khác, chụp rất đẹp, rất nét, nếu hai người thực sự là một đôi thì bức ảnh này chắc chắn anh sẽ đóng thành một poster khổng lồ treo ở ngoài tập đoàn nhưng tiếc rằng khi vừa mới nổi lên đã bị dập đi.
Nhớ trong làm phát sóng trực tiếp trước anh có nói rằng sẽ kiện nhiếp ảnh gia đó làm ông ta vội vàng xin contact của anh để xin lỗi vì rất sợ bị kiện nhưng ngược lại đó thì anh lại nói rằng sẽ không kiện nếu ông gửi hết toàn bộ bức ảnh đã chụp trong buổi tiệc đó và giữ kín bí mật chuyện này thì sẽ không kiện nữa.
Nhìn gương mặt thoải mái feel theo giai điệu, chiếc vay bồng bềnh bay theo từng bước chân, điều đó khiến anh bất giác nhớ lại điệu mua dưới trăng ngày đó, nàng đẹp đến mê hồn, cả người như một vị tiên nữ giáng trần đang dạo người dưới lệ nguyệt sáng chói, nàng như một đoá hoa thơm ngát làm vương vấn sắc hương đắm say lòng người, bất giác ánh mắt chỉ muốn dán chặt trên người, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-o-da-chieu-khong-gian/3471864/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.