Dáng vẻ của Nghiêm Kỳ như thế nào, Khang Kiều vốn không muốn quan tâm. Cô nhìn nhanh một cái rồi cúi đầu, ngồi vào trong xe.
Lương Việt Đình đánh mắt ra ngoài cửa xe, Nghiêm Ninh lập tức kéo Nghiêm Kỳ vào trong một chiếc xe đỗ phía sau.
“Chị cùng em về nhà cũ trước.”
Nghiêm Kỳ không có phản ứng gì, Nghiêm Ninh thì nói thẳng với tài xế: “Lái xe đi”.
Dọc đường, Nghiêm Ninh thi hành chính sách vừa đấm vừa xoa, chân thành khuyên nhủ rất nhiều lời. Thấy Nghiêm Kỳ vẫn bày ra điệu bộ đó, cơn giận của bà ta bùng lên dữ dội: “Con nha đầu đó rốt cuộc đã cho mày ăn bùa ngải gì? Nó là ai mày chưa biết hay sao, mày tỉnh táo lại đi”.
“Ngoài việc kêu em tỉnh táo lại, chị còn cách nào khác không?” Nghiêm Kỳ lạnh lùng đáp lại một câu.
Nghiêm Ninh cố nén giận: “Chị đã nói từ lâu rồi, mày còn tiếp tục u mê không chịu tỉnh ngộ thì chị chỉ có thể ra tay từ phía nó thôi”.
“Chị động vào cô ấy thử xem?”
“Chị là chị gái mày, chị có thủ đoạn gì, mày còn chưa biết à?” Nghiêm Ninh nói chậm lại, đổi kế sách khác: “Chính mày cũng nhìn thấy rồi đấy, bên cạnh người ta đã có người đàn ông khác, đã không còn là đứa con gái ngây thơ trong sáng ngày xưa từ lâu rồi, mày còn khao khát cái nỗi gì?”.
Câu nói này chọc đúng vào nỗi đau của Nghiêm Kỳ, sắc mặt hắn tệ đến cực điểm. Lát sau, hắn thờ ơ nói: “Cô ấy thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177590/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.