*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa đêm, Lương Nghiên lại thiếp đi. Hôm sau tỉnh dậy trời rất sáng, Triệu Yên Tích đã đi rồi, bữa sáng được cô ấy mua để trong bếp. Lương Nghiên bỏ bánh bí ngô vào trong lò vi sóng. Rồi cô vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng xong thì nghe “ding” một tiếng. Cô lấy bánh ra, ngồi trên sofa phòng khách ăn sáng.
Nắng đã vượt quá ban công, hắt bóng xuống phòng khách, một bữa sáng như thế mới yên bình làm sao.
Có một khoảnh khắc, Lương Nghiên chợt nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Cuộc điện thoại đó về sau bị cô lờ đi.
Cô nói xong vài chữ đó, đầu kia chỉ còn tiếng gió, vài giây sau thì tắt máy.
Lương Nghiên đoán Nghiêm Kỳ lại ném điện thoại đi.
Chuyện này, cô không nghĩ lại nữa.
Ở lỳ trong nhà mấy ngày, cuộc sống của Lương Nghiên trở lại bình thường như trước. Sau khi tay được tháo băng hoàn toàn, Lương Nghiên nhớ lại lời hẹn với Thẩm Phùng Nam. Anh nói khi nào vết thương lành hãy đến tìm anh, cô cảm thấy bây giờ là được rồi.
Thứ Ba vừa học xong, Lương Nghiên định gọi điện ngay cho Thẩm Phùng Nam, ai ngờ thật không may, cuộc điện thoại của thầy Chung tới trước. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là có việc để sai.
Lương Nghiên vừa vào phòng làm việc, thầy Chung đã đưa cô một bản kế hoạch và quy trình, vẫn nói thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177579/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.