*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mời anh ăn cơm dĩ nhiên là muốn hẹn hò với anh.
Thế nhưng thời cơ chưa đến, Lương Nghiên chưa kịp hẹn hò thành công thì đã bị cắt ngang. Phùng Nguyên đói khát xách ba phần cơm tối lao về, sốt sắng chia cho họ mỗi người một phần, dường như không hề ý thức được cậu ta vừa phá hỏng chuyện tình cảm của người khác.
Tay trái của Lương Nghiên đang được truyền nước, tay phải băng kín, đũa cầm không vững, miễn cưỡng chỉ có thể xúc thìa.
Cô ăn được hai miếng, Thẩm Phùng Nam nhìn không nổi bèn tự tay đút cho cô.
Đãi ngộ này trước đây không có, Lương Nghiên sững người, lập tức nhận lấy với vẻ ái ngại.
Phùng Nguyên ngồi một mình một ghế ở đối diện ăn ngấu nghiến như chết đói, không để ý đến chuyện bên này. Sau khi ăn được nửa bát cơm, ngẩng đầu lên, cậu ta mới bất thình lình sặc cơm.
Mẹ ơi, tình huống gì đây?
Phùng Nguyên cảm thấy mình bất chợt biến thành một cái bóng đèn to oành, loại 1000W.
Đến khi Lương Nghiên ăn xong, Thẩm Phùng Nam mới bắt đầu ăn phần của mình.
Anh ăn rất nhanh, Lương Nghiên truyền nước xong cũng vừa kịp cho anh ăn xong bữa.
Họ ra khỏi bệnh viện thì đã chập tối. Biết Thẩm Phùng Nam phải đưa Lương Nghiên về, Phùng Nguyên thức thời tạm biệt họ ở cổng.
“À, anh Nam, anh đưa cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/3177578/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.