Khi Thẩm Phùng Nam đi tới, Lương Nghiên vẫn đứng nguyên đó. Đèn đường kéo bóng cô ra vừa dài vừa gầy. Mái tóc ngắn của cô bị gió thổi bay, khuôn mặt trở nên mông lung giữa quầng sáng.
Thẩm Phùng Nam tiến lại gần, Lương Nghiên bỗng động đậy. Cô tiến lên một bước, ngẩng mặt nhìn anh.
Biểu cảm của cô đã sắc nét hơn một chút, khiến anh nhận ra sự ngỡ ngàng của cô.
“Làm cô giật mình à?”
Lương Nghiên đã hoàn hồn lại.
“Làm sao có thể?” Lương Nghiên nói: “Trông anh đâu có đáng sợ lắm”.
Cô nhìn về phía phòng học, rồi lại ngước lên nhìn tầng hai. Ánh đèn ở đó vẫn còn sáng tỏ, cô chợt nhớ lại bóng hình bên cửa sổ hôm qua.
Thì ra đó không phải là ảo giác, thật sự là anh.
“Anh ở đó sao?” Cô chỉ tay lên tầng.
Thẩm Phùng Nam nói: “Làm việc ở đó”.
Lương Nghiên gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì: “Tức là studio đó của anh nằm trên ấy?”.
“Ừm.”
Lương Nghiên nhíu mày: “Đến biển anh còn không buồn treo sao?”.
Thẩm Phùng Nam nói: “Lười làm quá”.
“…”
Lương Nghiên kiềm chế không bình luận. Câu này đổi lại là Triệu Yên Tích nói, cô nhất định sẽ lập tức thể hiện bản chất độc mồm độc miệng của mình.
Thẩm Phùng Nam chú ý biểu cảm của cô rồi khẽ cười một tiếng.
Lương Nghiên nhìn anh chăm chú: “Anh cười gì thế?”.
Nụ cười của anh nhạt dần, anh cúi xuống nhìn Lương Nghiên và nói: “Hình như cô khác lúc trước rồi”.
Lương Nghiên ngẩn người: “Khác chỗ nào chứ?”.
“Không nói rõ được, chỉ là cảm giác thôi.”
Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duong/124258/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.