Cùng lúc đó Lâm Nhạc cũng đưa Lâm An đến. Nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Nhạc cùng một đứa bé nữa, Mục Tử Yên vô cùng kinh ngạc đến không tin vào mắt mình. Hai đứa trẻ này đều có nét giống với Mộ Thần, đặc biệt là thằng nhóc kia. Chẳng lẽ cả hai đứa trẻ này đều là con của Lâm Nhạc và Mộ Thần sao? Vẫn giữ được bình tĩnh Mục Tử Yên lên tiếng.
“Nhạc Nhạc, em cũng ở đây sao? Hai đứa trẻ này là ai thế?”
“Đây là con của tôi.”
“Con của em sao? Em lấy chồng từ bao giờ thế?”
“Việc này tôi cũng cần báo cáo với chị sao?”
“Chị không có ý đó, chị chỉ quan tâm em thôi, chị không có ý gì đâu. Thần, em không cố ý xỉa xói Nhạc Nhạc đâu.”
“Đủ rồi, cô đến đây có việc gì không?” Mộ Thần khó chịu hỏi.
“Em đến nhà tìm nghe người giúp việc trong nhà nói anh ra ngoài, em chỉ là đi một vòng cho khuây khỏa thì vô tình gặp anh ở đây.”
“Cô đến nhà tìm tôi có việc gì?”
“Ba mẹ em muốn hỏi anh là định bao giờ tính đến chuyện hôn nhân của chúng ta. Trước đây anh từng nói đợi khi tìm được Nhạc Nhạc về thì sẽ tính chuyện kết hôn. Em đã đợi anh bảy năm rồi, bây giờ Nhạc Nhạc cũng đã trở về. Chúng ta cũng nên…”
Nghe câu nói này của Mục Tử Yên, Lâm Nhạc mới biết những gì trợ lý Trình nói với mình đều là sự thật. Chú ấy vì sự biến mất của mình mà hoãn kết hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601069/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.