Lâm Nhạc đưa Lâm Kỳ và Lâm An về nhà, trong lòng cảm giác bực tức đến khó chịu làm cô chẳng cảm thấy vui. Cô ta không nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt người khác thì sợ người khác không biết hai người họ là một đôi sao? Còn chú ấy cũng thế, nghe người ta hối thúc kết hôn thì thích gần chết mà còn giả vờ bày ra vẻ mặt gượng ép đó làm gì chứ!
Càng nghĩ Lâm Nhạc lại càng cảm thấy cay cú trong lòng. Cố tình diễn vở tình cảm gắn bó lâu dài không thể chia cắt cho cô xem sao? Ai muốn xem chứ! Tôi cũng chống mắt lên xem hai người hạnh phúc được bao lâu đấy! Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mẹ mình, Lâm Kỳ bước đến ghế ngồi đối diện cô hỏi.
“Mẹ sao vậy, không vui sao?”
“Không có, mẹ có gì không vui chứ!”
“Thật sao? Con thấy từ lúc về nhà đến giờ mẹ cứ mặt mày cao có, còn tự nói chuyện một mình nữa.”
Lâm Nhạc kéo Lâm Kỳ ngồi xuống cạnh mình xoa đầu cậu yêu chiều nói.
“Đại thiếu gia của tôi, mẹ không có gì thật mà! À tiểu An đâu?”
“Tiểu An ngủ rồi ạ.”
“Vậy sao con không ngủ?”
“Mẹ, mẹ thích chú Mộ đúng không?”
Câu hỏi của Lâm Kỳ làm nụ cười trên môi của Lâm Nhạc trở nên cứng nhắc rồi tắt hẳn. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Kỳ cô vội nở nụ cười gượng gạo nói.
“Con nghĩ gì thế, chú ấy là chú…”
“Mẹ không cần dấu con đâu. Mẹ và chú đâu có họ hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601070/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.