Nhìn thấy Mộ Thần xuất hiện trước mặt mình Lâm Nhạc có chút ngạc nhiên, đây thật sự trùng hợp sao? Sao lại đúng lúc như vậy chứ! Lâm An nhìn thấy Mộ Thần thì nhanh nhẹn bước đến ôm chầm lấy anh nói.
“Chú Mộ, chú đi một mình sao? Vậy ngồi đây với chúng cháu đi!”
“Tiểu An không được, chú có hẹn với người khác không tiện ngồi đây đâu.”
“Chú đi một mình, không có hẹn với ai cả.”
“Vậy tốt quá chú Mộ ngồi đây ăn cùng tiểu An đi. À không được, chú phải ngồi cạnh mẹ cháu, bên chỗ cháu hết chỗ rồi.”
Lâm An vừa nói vừa đẩy Mộ Thần sang ngồi cạnh Lâm Nhạc mà không đợi Lâm Nhạc đồng ý. Mộ Thần không tỏ vẻ gượng ép khi được Lâm An sắp xếp ngồi cạnh cô, trái lại ánh mắt anh tỏ vẻ hài lòng nhìn về phía Lâm An một cách thích thú. Lâm Nhạc đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Mộ Thần nói.
“Ở đây còn rất nhiều chỗ, chú không thể ngồi chỗ khác sao?”
“Tiểu An có lòng mời, sao chú từ chối được chứ!”
Lâm Nhạc đưa mắt lườm anh một cái rồi lại quay mặt về hướng khác. Lâm Kỳ và Lâm An nhìn nhau cười thầm, cậu không tin là tạo nhiều cơ hội cho hai người mà hai người vẫn cứng miệng được mãi. Nhưng nhìn thái độ mặt trăng mặt trời này của hai người họ, còn lâu lắm mới hòa thuận với nhau.
Trong bữa ăn Tiểu An không ngừng huyên thuyên, chợt cô bé hỏi.
“Chú Mộ, chú đã có vợ chưa ạ?”
“Chưa.”
Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601068/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.