Mặc Ngưng Sơ chợt mở mắt ra.
Vừa ngồi dậy mới phát hiện ra mình thế mà lại ngủ thiếp đi trên giường, trong tay nàng là chiếc khăn đã khô cùng hoa đào mật bị nàng nắm chặt đến vỡ vụn, đường dính trên đầu ngón tay.
Nàng ngây người, chợt quay đầu, lại thình lình đối diện với đôi mắt đen sắc của hắn, không khỏi bị giật mình, theo phản xạ lui về sau mấy bước, che ngực nói: “Chàng làm gì mà dọa người như vậy!” Dừng một chút lại đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, thở phào nhẹ nhõm: "Chàng đỡ hơn chưa?"
Nạp Lan Lân híp mắt, nói: "Vậy nàng nhớ ra rồi à?"
"Hả?" Mặc Ngưng Sơ còn có chút ngỡ ngàng, chưa lấy lại tinh thần.
"Tiểu Đào Tử....." Hắn cười vô cùng ôn tồn: "Ta đang nói...nàng nhớ được chuyện chúng ta trước kia rồi sao?"
Mặc Ngưng Sơ run lên, nghiêm túc nhìn hắn thật lâu, đột nhiên véo mặt hắn “Đây là mặt thật sao?”
Lông mi của hắn khẽ giật, kéo bàn tay đang giày xéo gương mặt mình xuống, hơn nữa còn ngọt ngấy cầm tay nàng “Nàng cứ nói đi?”
Mặc Ngưng Sơ mếu mào: "Lúc nhỏ ta cũng không thấy ai xinh đẹp như chàng vậy."
"Cho nên?"
"....." A a a! Đây tuyệt đối là giọng điệu uy hiếp!
Mặc Ngưng Sơ ngồi nghĩ lại, nghiêm túc rà soát ký ức trong đầu một lần, lại nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của nam nhân tuẫn mỹ phía trước, nhìn vào đôi mắt đen kia bỗng nhiên một ý nghĩ lướt qua đầu nàng: "Lúc còn nhỏ chàng mua hoa đào mật đường ở chỗ bà cụ thành đông sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577763/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.