Mặc Ngưng Sơ xù lông rồi.
Hung tợn nhìn chằm chằm người thiếu niên kia: "Ngươi muốn làm sao mới biến mất?"
"Ta chỉ là cảm thấy, trong vòng năm năm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện người vượt qua khúc này." Hắn nhẹ nhàng rũ mắt, giống như lơ đãng nhìn nàng, giọng điệu chê cười như có như không: "Nhưng ngươi lại nói, núi cao còn có núi cao hơn, hắn cho dù càng lợi hại, cũng sẽ bị vượt qua.....Giọng điệu ngươi thật sự là quá cuồng vọng."
"Đủ rồi!" Mặc Ngưng Sơ rối rắm cắt đứt hắn: "Năm năm? Ta và ngươi đánh cuộc! Trong vòng ba ngày, công tử Tịch kia nhất định thua!!!"
Thiếu niên nhẹ nhàng "nha" một tiếng, tiếng khiêu khích hoàn toàn hiện ra.
"Tiền đánh cuộc ——" Mặc Ngưng Sơ giận đến nhìn bốn phía, rơi vào mật đường trên tay hắn, đối phương vẫn còn trẻ con, mình cũng không nên quá tích cực, cả giận nói: "Chính là hoa đào mật cả con phố này! Thế nào?"
Thiếu niên tựa hồ có chút hơi kinh ngạc, ngoài dự tính nhìn nàng.
Mặc Ngưng Sơ không nhịn được: "Ngươi đánh cuộc, hay là không đánh cuộc?"
Hắn nở nụ cười, môi mỏng khẽ mở, thanh âm như lông vũ rơi vào dây đàn trả lời: "Ta cược."
.............................
.....................
Thiếu niên trở lại Quy Hoa sảnh, đến cửa liền lập tức có người tiến lên thay hắn lấy xuống đồ trong tay, tránh đi tầm mắt người khác nghênh vào trong góc phòng.
"Thiếu chủ, tâm tình ngươi rất tốt." Một người bên cạnh không cao không thấp cười nói.
Tiểu chủ tử này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng làm chuyện gì cũng nghiêm túc, mặc dù hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-tinh-hoa-thuy-xem-tram-thu-phuc-nang/1577762/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.