Chương trước
Chương sau
Mặc Ngưng Sơ bị bắt trở về tòa nhà tại Hoa Điền Bắc.
Đây là nơi nàng từng ở, cho nên vì lầm lỡ xông vào rừng hoa đào mới có thể gặp người kia.  
Nhà cửa của Mặc Gia phần lớn đều là tổ tiên lưu lại, phân tán ở khắp nơi, con cái lấy tể tướng phủ làm nhà chính, từ trên xuống dưới có mấy trăm nhân khẩu, là một hộ vô cùng lớn trong vương triều Xuyên Hạ. Mà Mặc gia đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng bên cạnh hoàng đế, làm quan lớn nhỏ nhiều vô kể, vì không cho người ta lời ong tiếng ve, các nơi lui tới đều có gia nhân đi theo.  
Mặc Ngưng Sơ là thiên kim tướng phủ được mọi người thương yêu, chổ ở riêng chắc chắn cũng không thể coi thường, đặc biệt còn có Nhị công tử Mặc gia Mặc Liên Thành càng tiếp đón hoan nghênh hơn.
Trong vương triều Xuyên Hạ, tể tướng đứng đầu quan văn, đại tướng quân đứng đầu quan võ. Mà Mặc Liên Thành là phó tướng đắc lực của Đại tướng Nạp Lan Húc, lần này Mặc Ngưng Sơ bỏ trốn coi như là sự việc trọng đại kháng chỉ đào hôn, Mặc Liên Thành xin lệnh Nạp Lan Húc đi truy bắt tiểu muội nhà mình để rời khỏi quân doanh.
Hắn truy tìm đến nhà cũ Lê Thành thì được gia nhân cho biết Mặc Ngưng Sơ bị người lạ mang đi, mà người đó võ công cao cường, điểm huyệt mấy chục người trong nhà, đợi đến lúc bọn họ  có thể đi kiếm thì tiểu thư đã mất tung tích.
Mà hắn tức giận chính là, giữa ban ngày ban mặt Mặc Ngưng Sơ lấy cớ đào tẩu cùng nam nhân, hắn vô cùng tức giận. Nếu không phải đại ca và tam đệ không thể rời kinh, ba huynh đệ bọn họ chắc chắc sẽ đem thành trấn ven đường lật tung cả lên.  
Chính lúc đang buồn rầu thì được công tử Tịch cho bồ câu đưa tin, nói rằng gặp tiểu muội, nghe nói rằng muội muốn đi Hoa Điền Bắc.
Hắn vội vã đi đến chỉ thấy phế tích trên đất, thiếu chút nữa tức chết, may mà thi thể không có phụ nữ, người chết cháy là của Vi Lộ công chúa, nghe nói thuyền của Mặc Ngưng Sơ đã rời khỏi cảng, đồng thời phá hủy thuyền của công tử Tịch. Hắn liền không quản gian khó cưỡi con ngựa Tuyết Cơ yêu thích của hắn đi thẳng qua đường nhỏ đến Hoa Điền Bắc, so với đường thủy thì đường núi nguy hiểm hơn nhưng lại đến trước Mặc Ngưng Sơ một ngày, triệu tập người riêng chờ đợi.
Không nghỉ không ngủ, cuối cùng cũng có tin tức.
"Để muội ở tại Lê Thành chính là vì cho muội tu dưỡng tâm tính." Mặc Liên Thành đặt Mặc Ngưng Sơ ngồi ở trên ghế cho đại phu xem xét thương tích, một bên giáo huấn, một bên lại đau lòng vì nàng đào hôn mà bị phỏng. "Đào hôn, chuyện như vậy mà muội cũng dám làm, sao muội không dứt khoát thiêu đốt mặt mũi, hủy dung, như vậy có lẽ bệ hạ nhìn thấy gương mặt của muội cũng không muốn muội."   Mặc Ngưng Sơ le lưỡi: "Cũng là muội không nghĩ đến, nếu không muội cũng thử xem."
"Ngươi dám." Trán Mặc Liên Thành nổi gân xanh, rất khó mới có thể nén xuống. "Nói cho ta biết, người đàn ông đi chung với muội rốt cuộc ở đâu. Xem ta có lột da hắn không."  
Mặc Ngưng Sơ bĩu môi, bày tỏ thái độ phản kháng.
Nếu như thật đem Lân Xuyên ra, đánh giá hắn cũng không lột được da Lân Xuyên. Theo quan sát của nàng, võ công của Lân Xuyên cao hơn ca ca không ít. Nhị ca am hiểu hành quân đánh giặc, nếu đơn đã độc đấu thì không phải là đối thủ của Lân Xuyên.   Mặc Liên Thành sớm dự đoán được nha đầu kia có phản ứng như vậy, khỏe miệng cười lạnh, tay phải giơ lên, mấy người khác liền đem Tiểu Mỹ bị trói lên.
Mặc Ngưng Sơ bối rối "Nhị ca, khi nào ca lại sử dụng thủ đoạn uy hiếp ta. Ca là chính nhân quân tử sao lại hành động xấu xa như vậy."  
Xấu xa, xấu xa, xấu xa -- hắn ghét nhất người ta đánh giá sai lệch hắn.   Mặt của Mặc Liên Thành lúc đỏ lúc trắng, hắn sớm biết rằng tiểu muội này trời sinh lanh lợi hơn người, luôn luôn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn được điểm yếu của đối phương. Từ nhỏ hắn đã bị quân doanh rèn luyện, cương trực công chính, rất ghét tiểu nhân. Tiểu muội lại lợi dụng như vậy mà kích hắn.
Mặc Ngưng Sơ chớp chớp mắt "Tiểu nhân."
Mặc Liên Thành phát điên lên. "Nha đầu đáng ghét, đừng nghĩ khích tướng ta như vậy mà ta buông tha muội. Hôm nay muội không nói rõ người đàn ông bỏ trốn với muội là ai, Tiểu Mỹ sẽ năm ngày không có cơm ăn."  
Mặc Ngưng Sơ im hơi lặng tiếng nhìn Tiểu Mỹ "Nhị ca không thể thương lượng, ngươi bớt mập một chút coi sao."
Tiểu Mỹ run rẩy, run rẩy, run rẩy: Không, không, không. Năm ngày không ăn cơm, năm canh giờ không ăn cơm nàng cũng chịu không nổi.
Mặc Ngưng Sơ thu hồi tầm mắt nhìn Nhị ca vô tội dẩu môi: "Ca ca, vết thương của muội đau, ca để cho muội nghỉ ngơi trước đi."
"Đau ở đâu? Đau ở đâu?" Mặc Liên Thành chạy tới coi Mặc Ngưng Sơ, coi sóc hồi lâu mới cảm thấy không đúng, giậm chân giận dữ "Mặc Ngưng Sơ, cho dù muội đau cũng vô dụng. Muội không nói ra, muội đau đến chết ta cũng sẽ không quản muội."  
"Ca ca, ca thật quá đáng." Mặc Ngưng Sơ cực kỳ tủi thân.  
Mặc Liên Thành bị chấn động hơn nửa ngày, định thần ra mới nhớ đại ca ngàn lần dặn dò, nhất định không thể mắc mưu, không thể mắc mưu.  
Cuối cùng ánh mắt cũng bảo trì sắc bén, người hành quân luôn luôn có khí phách, nghị lực của hắn cũng không có ai có thể so sánh, nếu đã hạ quyết tâm cũng không thể dễ dàng thay đổi.
Mặc Ngưng Sơ thấy các chiêu đều không thể có hiệu lực, thở dài một hơi. "Người đó là muội lấy 1 thỏi vàng mướn hắn đưa đến Hoa Điền Bắc, hắn thu tiền đưa muội đến Hoa Điền Bắc, hắn đưa muội đến tửu lâu rồi bỏ đi."   Mặc Liên Thành tuyên bố không tin: "Vụ Tịch nói người đó không phải giống kẻ thiếu tiền, khách điếm còn có thể bao hết, một thỏi vàng nhỏ của muội làm sao có thể mướn được người như vậy."  
Vụ Tịch, là công tử Tịch.
Khó trách nhị ca lại có thể tìm ra nàng nhanh như thế, thì ra là có người đâm thọc.
Mặc Ngưng Sơ nén giận cười "Nhị ca, ca không tin vào năng lực tiểu muội, dùng tiền không thể làm hắn động tâm, không lẽ không thể dùng cái khác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.