Chương trước
Chương sau
"Của ngươi?" Mặc Ngưng Sơ há to miệng nhớ đến cái lầu các kia "Cái ở Lê Thành kia --?"  
"Cũng là của ta." Lân Xuyên không hề phủ nhận.  
Hắn bài trí sản nghiệp khắp thiên hạ, mỗi một nơi đều không chỉ kiếm ra tiền, mà cũng là nơi thu thập tin tức, ẩn giấu vô cùng sâu, thậm chí các chổ đó cũng không biết tồn tại đối phương, không hề xuất hiện qua lại.  
Mặc Ngưng Sơ băn khoăn, nàng thật muốn hỏi, rốt cuộc là ngươi có tiền nhiều đến mức nào?  
"Tiền kiếm được lấy một phần đi sửa chửa thư viện và trường học, nuôi cô nhi và người già nghèo khổ." Phương diện tiền tài của Lân Xuyên không muốn bị Mặc Ngưng Sơ hiểu lầm. Dường như càng vui vẻ giải thích, ánh mắt nàng lại càng mở to, "Cẩn thận coi chừng mắt rớt ra ngoài."  
Mặc Ngưng Sơ ngồi không yên, mông nhúc nhích, sau đó mất tự nhiên nói "Thật sao?"  
"Chẳng lẽ là giả?" Âm điệu hơi cao lên.
Tiểu Mỹ và Thường Tự hầu hạ ở một bên, không hẹn cùng nở nụ cười. Hai người bọn họ dường như không còn giương cung bạt kiếm như trước, tuy vẫn không ưa đối phương, một người ghét cái đầu heo béo của người kia, một người ghét cái mặt đen như than của người kia, bỏ qua những thứ này, thì hai người quả thật là "một đôi".   Mặc Ngưng Sơ suy nghĩ rất lâu, mới miễn cưỡng tiếp thu sự thật này nói. "Ngươi có thể tới điều tra chuyện quan trọng như vậy, khẳng định là quyền cao chức trọng, lại thích làm việc thiện, nhất định là người liêm khiết... Nhưng ngươi sẽ không xuất phát đưa ra sáng kiến cho lão hoàng đế vừa xấu xí vừa đáng ghét đó chứ?"  
Lời này như sấm chớp, nổ Thường Tự xém chút văng nước miếng trên đất, không ngừng ho khan, bị Lân Xuyên lạnh lùng nhìn qua, mới ngồi yên trở lại, một lần nữa kìm nén gắt gao.
"Này Tiểu Đào Tử, tại sao cho rằng là lão hoàng đế? Hơn nữa còn vừa già vừa xấu? Lại cực kỳ đáng ghét?" Lân Xuyên uống một ngụm nước trà, trọng điểm rơi vào mấy chữ ở mặt sau.  
"Ta nghe nói thôi, vừa già vừa hói... thật sự là xấu chết được, đã lắm tuổi như thế, còn muốn tam cung lục viện, thật không biết xấu hổ, trong khi đã có nhiều nạn dân như vậy, hắn không lo chuyên tâm với dân tình, chỉ biết háo sắc."  
Rốt cuộc mặt Lân Xuyên tái xanh "..."  
Nửa ngày, hắn hòa hoãn nói "Ngươi nghe ai nói?"
Mặc Ngưng Sơ thất thần.  
Ai?.... Là ai?
---
"Phụ hoàng của ta, vừa già vừa đáng ghét, xấu chết được."  
Một giọng nói vang lên trong trí nhớ, Mặc Ngưng Sơ ngây cả người, sau đó trong đầu nhanh chóng nghĩ kế sách, sau đó mơ hồ nói không rõ "Rất lâu, rất lâu rồi, chuyện trước kia nhớ không rõ."
Đúng là chuyện rất lâu rất lâu trước kia.  
Hình như lúc đó nàng mới 5 tuổi, lạc đường ở ngự hoa viên trong hoàng cung, nhưng chuyện này không nên nói ra nha.  
Nàng là Tiểu Đào Tử, là một tỳ nữ đào hôn, làm sao liên quan đến hoàng cung?  
"Vậy rốt cuộc ngươi đã bao lâu không quan tâm đến chuyện bên ngoài?" Cuối cùng Lân Xuyên không nhịn được hỏi.   Tiểu Mỹ hoa tay múa chân, nàng lấy hai tay làm ra một khoảng cách dài ơi là dài, vì thế tất cả mọi người nhìn đều hiểu đó là "Thật lâu Thật lâu Thật lâu Thật lâu".  
Mặc Ngưng Sơ cực kì xấu hổ, dùng ánh mắt cảnh cáo Tiểu Mỹ đừng nhiều chuyện.
Tâm tình Lân Xuyên biến đổi tốt một chút, đang muốn để Thường Tự chuẩn bị buổi trưa, hạ thân đột nhiên run lên, mạnh mẽ quay đầu kéo cổ Mặc Ngưng Sơ, sau đó không để ý trước mặt mọi người, hôn nàng thật sâu.
Môi lưỡi va chạm, mềm mại ẩm ướt.   "Nhớ kỹ, Tiểu Đào Tử, chuyện hôm nay ngươi biết là bí mật của hai chúng ta." Ngón tay hắn vuốt qua môi của nàng, cười cười với nàng, lúc nàng còn đang sửng sờ thì buông nàng ra.
Cũng một khắc đó, dưới lầu truyền đến âm thanh ầm ầm, tiếng tiểu nhị kêu "Không thể vào" cũng chẳng có ích gì. Mặc Ngưng Sơ quay lại nhìn theo tiếng động, một âm thanh nhanh như chớp vọt vào, sau đó "ầm" một tiếng mạnh bạo, cửa bị đá văng ra.  
"Tiểu Sơ." Người cầm đầu chạy nhanh đến, vừa thấy bóng dáng Mặc Ngưng Sơ ngồi ngơ ngác bên trong, giống như muốn nhảy dựng lên, hắn nhanh chóng đến trước mặt nàng, liền kéo vai nàng, kiểm tra lên xuống trái phải mấy lần, lúc chạm vào vết thương trên trán, đau lòng kêu to "Tiểu Sơ, quả nhiên muội bị thương."
Rốt cuộc Mặc Ngưng Sơ phản ứng kịp "Ca ca."  
Người tới chính là nhị ca của nàng Mặc Liên Thành.   "Ca chờ muội ở đây rất lâu rồi." Hắn thở dài, vốn chuẩn bị một đống trách cứ, nhưng lúc thấy tiểu muội bình an trong lòng như trút bỏ được gánh nặng.
"Theo ta đi, trở về mới từ từ trừng phạt muội." Mặc Liên Thành đứng lên liền kéo nàng đi, ý kêu gia đinh tiến lên, bắt Tiểu Mỹ bên cạnh, Mặc Ngưng Sơ vùng vẫy "Ta, ta không đi... Ta, ta muốn ở cùng Lân...." Chữ Xuyên còn chưa nói ra, nàng lại sững sờ.  
Vị trí ở bên cạnh, chỉ còn một ly trà an tĩnh đặt trên bàn, ngoài cửa sổ tiếng người ồn ào. Nhưng cô đơn không thấy bóng dáng kia đâu.  
Dường như trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương trà và bạc hà nồng nàn của hắn, hắn mới vừa kéo nàng qua hôn lên môi nàng.  
Hắn nói, đây là bí mật của hai người bọn họ.  
Nhưng hắn như gió xuân, chỉ để lại cả gian phòng trống rỗng, hình ảnh tươi cười còn ở trong đầu Mặc Ngưng Sơ, sau đó lại như mây bay mất.
-- Không thấy Lân Xuyên đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.