“Lâm Ngọc Nhi”
Từ đâu đó âm thanh của giọng nói quen thuộc cứ vang bên tai kêu tên Lâm Ngọc Nhi, cô giật mình tỉnh lại tìm kiếm phương hướng âm thanh ấy phát ra.
Xem xét xung quanh một lúc Lâm Ngọc Nhi mới an tâm, thì ra cô vẫn còn ở hiện đại. Cứ nghĩ lúc đó chết cô lại được xuyên không về đó lần nữa, trong lòng tự nhiên có chút mong đợi, hi vọng. Bây giờ lại có chút hụt hẫng và hình như mọi chuyện xảy ra có chút gì đó kì lạ. Cô vừa mới ngất đi bây giờ tỉnh lại thì lại ở đây, nhưng mà không hề thấy một bóng người tới cả chó cũng không thấy. Cứ như thành phố bị bỏ hoang vậy. Thành phố này vừa lớn lại rất đầy đủ tiện nghi, từ siêu thị đến nhà sách, tiệm net đều vẫn hoạt động bình thường khiến Lâm Ngọc Nhi bỗng nghĩ ra một ý tưởng khác người (*xấu hổ*cơ mà giống Yan) cô thầm cười trong lòng, nếu thành phố không ai làm chủ thì cô làm. Dù gì thành phố cũng rất đầy đủ không sợ chết đói cứ ở đây hưởng phước ăn không ngồi rồi thật thoải mái biết bao.
Lâm Ngọc Nhi mải mê tưởng tượng tương lai tươi sáng, sáng lạn không để ý đến sự khác lạ xung quanh cho tới lúc nghe thấy tiếng động lớn *ầm* cô mới ngước mặt lên nhìn phía trước.
Từng tòa nhà sập xuống nối tiếp nhau, mấy tòa cao ốc cũng lần lượt theo đó sập đổ, lần này thì mới thật sự giống thành phố bị bỏ hoang.
Lâm Ngọc Nhi cứ lùi một bước thì một tòa nhà sập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-cau-cau-cung-muon-treo-tuong/1611612/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.