“ngươi…thật sự muốn giết ta”………..trong lúc ngất đi, câu nói này cứ mãi tồn tại trong đầu Lâm Ngọc Nhi, cứ như một câu hỏi, một câu hỏi không có câu trả lời.
“ây, giết ngươi thì còn gì thú vị” giọng nói trẻ con từ đâu xuất hiện khiến Lâm Ngọc Nhi giật mình tỉnh lại.
Nhìn lại hướng phát ra giọng nói, tới khi thấy rõ là ai rồi Lâm Ngọc Nhi càng tức giận hơn, đi lại định đánh hắn vài cái cho đỡ tức “ngươi, cái tên tiểu hài tử – bán tiên chết bầm này. Cứu ta về đây mà lại không có trách nhiệm như vậy”
Tên bán tiên ung dung khoát tay, né ra xa Lâm Ngọc Nhi “ta không phải tên > như ngươi gọi, ta tên Lạc Lạc gọi là Lạc thần, đúng là chỉ có tiểu Cầu Cầu mới hiểu chuyện”
Lâm Ngọc Nhi thờ ơ nhìn hắn “ta mặc kệ ngươi tên gì, mà ngươi tới đây làm gì. Sao lúc ta gặp nguy hiểm ngươi không tới bây giờ lại tới, xem ta chết có vui không à?”
Lạc thần nở nụ cười tỏa ra mùi nguy hiểm “a…thì ta tới giúp ngươi trở về, ngươi không muốn thì thôi”
Lâm Ngọc Nhi lập tức thay đổi thái độ chạy tới vuốt mông ngựa (nịnh ấy)“ngươi có thể giúp ta trở về thật à, mau giúp ta đi. Không lẽ ngươi muốn ta ở đây chết một cách lãng xẹt như vậy à, Lạc thần…” hai từ cuối còn được kéo thật dài.
Thấy biểu hiện của Lâm Ngọc Nhi, Lạc thần không khỏi bật cười, vẫy tay kêu Lâm Ngọc Nhi lại gần “ngươi, thật sự muốn về, không luyến tiếc gì sao?”
Bỗng nhiên Lâm Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-cau-cau-cung-muon-treo-tuong/1611611/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.