Một ngày kia ở thiên đình. Thời tiết trong xanh, khí trời mát mẻ Trước cửa thiên môn, một người một chó cùng nhau vừa xì xầm bàn tán vừa nhìn xuống trần gian. Con chó vẻ mặt khó hiểu nhìn người kia “Lạc thần, vì sao người lại để Ngọc Nhi tỷ thành chó giống hệt tiểu Cầu. Lỡ như người lại đi lạc giống lần trước rồi nhận nhầm tiểu Cầu thì sao?”
Lạc thần nhìn tiểu Cầu cười dịu dàng “A…tiểu Cầu yên tâm. Ta sẽ không đi lạc nữa, càng không nhận nhầm ngươi với nàng. Ta chỉ tên Lạc Lạc cũng đâu phải lúc nào cũng đi lạc”
“Đây đã là lần 1000 người nói như vậy!” Lạc thần gãi gãi đầu “chỉ là đôi khi ta đi dạo vô tình đi lạc. Nhưng ta cảm thấy Lâm Ngọc Nhi rất thú vị. Đù giỡn mãi không chán, lại rất dễ bị lừa.” Tiểu Cầu lắc lắc đầu phủ định “không phải tỷ tỷ dễ bị lừa mà do Lạc thần người quá gian xảo, bỉ ổi, khó trách, khó trách.” Lạc thần ôm tiểu Cầu vào lòng “tiểu Cầu sao lại bênh vực nàng như vậy, cư nhiên bỏ mặc ta.”
“Tiểu Cầu không có bỏ mặc người. Chỉ là người lừa gạt tỷ tỷ”
“Ta không gạt nàng, ta làm vậy cốt yếu là để cuộc sống của nàng ở cổ đại này thú vị hơn”
Tiểu Cầu giận dỗi “nhưng người nói dối tỷ tỷ, rỏ ràng phép thuật của người rất ổn định không những vậy còn làm phép cải lão hoàn đồng. Còn tối hôm qua thì người lại cho tỷ tỷ biến thành người, tới sáng lại biến thành chó, cứ như tỷ tỷ là nhân thú vậy.”
Phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-yeu-cau-cau-cung-muon-treo-tuong/1611613/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.