Tháng ba đầu xuân, đêm lạnh như nước. Nhưng có lạnh hơn nữa cũng không thể lạnh hơn trái tim băng giá của nàng lúc bấy giờ. Linh Lan lệ rơi đầy mặt, chạy thục mạng về phía trước. Nha đầu thối, ta nói ngươi đừng chạy, ngươi còn chạy
Cánh tay đột nhiên bị người đang đuổi phía sau tới giữ chặt lấy, một cỗ sức lực kéo nàng về sau, làm cho nàng mất đi trọng tâm, nặng nề ngã xuống đất. Nếu như năm đó nàng dũng cảm một chút, quyết tâm một chút, không thèm quan tâm cái gọi là thân phận khác biệt, xứng hay không xứng, chỉ cần gật đầu đáp ứng, không suy nghĩ gì, có phải mọi chuyện sẽ khác bây giờ hay không? Thiếu gia sẽ không gặp bất trắc, Phu nhân cũng không bị tức chết, Đoàn gia cũng không bị người ta chiếm lấy, càng sẽ không vì vậy mà tuyệt hậu.
Nàng quay đầu lại nhìn, là miệng giếng. Nàng quyết định gieo mình xuống. Ông trời thương nàng đã cho nàng trọng sinh trở về năm mười lăm tuổi. Liệu lần này nàng có đủ dũng cảm để đồng ý gã vào Đoàn Gia cứu rỗi gia tộc họ không?