Tỳ nữ chính là tỳ nữ. Mặc dù bây giờ đã không phải, nhưng không cách nào thay đổi xuất thân hèn mọn của nàng, còn là người đã từng là tôi tớ, tỳ nữ cho Đoàn gia.
Vậy tuyệt đối sẽ là một trò cười, không chỉ có Lỗi nhị bị cười chê, Đòan gia cũng bị cười chê, tương lai sau khi thành thân có đứa bé. Người thừa kế tương lai của Đòan gia bọn họ cũng sẽ bị cười.
Bà mặc kệ thân là mẫu thân hay chủ mẫu của Đoàn gia, cũng phải ngăn cản chuyện Lỗi nhi muốn kết hôn với Linh Lan, cho nên bà mới có thể không chừa thủ đoạn nào, độc ác tuyệt tình hợp tác cùng Tô gia, hung ác quyết tâm đưa Linh Lan vĩnh viễn rời khỏi Lam Châu.
Mặc dù bà để cho hộ vệ Tô gia đưa người đi, nhưng cũng không muốn thương tổn Linh Lan, bà cũng muốn hắn bảo vệ tính mạng của Linh Lan, chỉ cần làm cho nàng vĩnh viễn rời khỏi Lam Châu là đủ.
Bà cho là chỉ cần Linh Lan không có ở đây, cộng thêm vi nương là bà kiên trì thực hiện cam kết hôn ước, Lỗi nhi sớm muộn cũng sẽ thỏa hiệp cưới Tô cô nương, kết quả lại ép nhi tử từ bỏ bà cùng Đòan gia.
Lúc bắt đầu bà vừa khó có thể tin, lại khiếp sợ đau lòng, không tin Lỗi nhi sẽ đối xử như vậy đối với người mẹ này.
Sau khi tiếp nhận sự thật nàng bắt đầu cảm thấy tức giận, tức con trai bất hiếu, tức Linh Lan lấy óan báo ơn, hơn nữa là giận chính mình năm đó vì sao lại nhân ái như vậy, đưa Linh Lan vào Đoàn gia, nếu không phải bà lòng dạ đàn bà, chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Bà có nhiều tức giận, nhưng đối với Như Yên vẫn như cũ ở lại Đòan gia có nhiều xin lỗi, thương tiếc, cùng chăm sóc, nói một cách thẳng thừng là căn bản đã xem Như Yên là con dâu Đoàn gia.
Nhưng cũng bởi vì thế, nên sau khi chuyện kia xảy ra mới làm bà…..
“Phu nhân, thiếu gia đang đợi tại bên ngoài phòng khách.” Thanh âm của Thúy nhi chợt từ phía sau bà vang lên, làm bà thu hồi suy nghĩ.
“Chỉ có nó thôi sao?” Bà cũng không nhúc nhích tiếp tục nhìn ra cửa sổ, mở miệng hỏi.
“Thưa…. Còn có Linh Lan tiểu thư.” Thúy nhi có chút do dự đáp.
Đòan phu nhân sau khi nghe xong không nhịn được thở dài một hơi.
Vấn đề này căn bản là không cần phải hỏi không phải sao? Nếu đã đồng thời trở về rồi, tự nhiên sẽ cùng đi tới đây, chỉ là bọn nó đi tới đây, đến tột cùng là hướng bà thỉnh an, hay hướng bà hỏi tội đây? Bọn nó chắc cũng đã biết việc ban đầu Linh Lan mất tích có liên quan đến bà đi?
“ Phu nhân, người có muốn nô tỳ trước mời thiếu gia đi vào, rồi mời Linh Lan tiểu thư đi về hay không?” Thúy nhi thấy phu nhân một hồi lâu không nhúc nhích cũng không nói chuyện, không nhịn được do dự mở miệng hỏi.
Mọi người đều biết kể từ sau khi thiếu gia nói rõ muốn kết hôn cùng Linh Lan tiểu thư, thái độ của Phu nhân với tiểu thư biến chuyển rất lớn, từ yêu thích che chở đến căm thù tận xương tủy, thậm chí còn có lời đồn đại rằng việc Linh Lan tiểu thư mất tích là do phu nhân gây ra, cho nên sau đó thiếu gia mới giận dữ bỏ nhà trốn đi.
Hiện tại thiếu gia thật vất vả mới trở lại, nhưng lại mang theo Linh Lan tiểu thư đã mất tích đồng thời trở về, tất cả mọi người đều lo lắng phản ứng của Linh Lan tiểu thư, cảm giác giống như có đại sự sắp xảy ra.
“ Cứ để như vậy thôi.” Đòan phu nhân vừa lặng yên trầm mặc một chút, rốt cuộc thở dài gật đầu nói, thật sự bà còn chưa có chuẩn bị xong phải đối mặt với Linh Lan nha đầu kia như thế nào.
Thúy nhi khẽ cúi người, quay người liền thấy thiếu gia đỡ tiểu thư hướng về phía này mà đi tới, làm cho nàng nháy mắt sững sờ ngay tại chỗ.
“Thiếu gia, tiểu thư.” Nàng hướng hai người cúi người khẽ gọi, dư quang nơi khóe mắt hình như thấy phu nhân đang đứng bên cửa sổ thân thể đột nhiên chấn động, sau đó đưa tay vịn vào bàn nhỏ bên cửa sổ.
“Mẹ, chúng ta đã trở lại.” Đòan Lỗi trầm giọng nói.
Kể từ khi Thiếu gia đưa tiểu thư trở về, đi vào Thính Vũ uyển, tất cả tôi tớ trong Đòan gia tinh thần đều căng thẳng cùng khẩn trương không thể khống chế được.
Mặc dù chuyện của chủ tử những người làm hạ nhân như bọn họ không thể lắm mồm tham dự, nhưng bọn họ hy vọng phu nhân và thiếu gia có thể bình thường trở lại, không cần vì Linh Lan tiểu thư mà nổi lên tranh chấp.
Thật đúng là gia hòa vạn sự hưng, nhà bất hòa nên cái gì cũng không hưng thịnh được, bao gồm nhũng hạ nhân như bọn họ cũng phải chịu ảnh hưởng lớn, trong những năm qua, bọn họ đã cảm nhận được sâu sắc a.
Cầu phật tổ phù hộ, cầu xin các vị thần tiên phù hộ, làm ơn nhất định phải không có việc gì nha.
“Như thế nào? Kết quả như thế nào?”
Thúy nhi vừa ra tới hành lang bên ngoài phòng, lập tức bị những người đang tụ tập bên ngoài cửa kéo lấy, bao vây lại.
“Ta cũng bị đuổi ra ngoài, làm sao biết kết quả như thế nào?” Thúy nhi bất đắc dĩ nói.
Nàng so với bất luận ai khác cũng đều muốn biết kết quả, dù sao nàng cũng là tỳ nữ thân cận của phu nhân, mặc kệ kết quả tốt hay xấu, đứng mũi chịu sào đều là nàng.
Còn có Linh Lan, mặc dù từ nhiều năm trước thân phận của nàng cũng những hạ nhân bọn họ đã không còn giống nhau, nhưng thái độ của Linh Lan với bọn họ một chsut cũng không thay đổi, cho nên mặc dù có chút ghen tị, nhưng nàng cũng thật lòng hy vọng Linh Lan cùng thiếu gia những người có tình rồi cũng sẽ thành thân thuộc.
“Phu nhân sau khi nhìn thấy thiếu gia cùng Linh Lan tiểu thư phản ứng như thế nào? Phản ứng đầu tiên của người như thế nào ngươi cũng nên thấy chứ?”
“Phu nhân đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía thiếu gia cùng tiểu thư, ta căn bản còn chưa kịp nhìn thấy phu nhân phản ứng như thế nào đã liền bị đuổi ra ngoài.” Thúy nhi chậm rãi lắc đầu nói.
Nghe câu trả lời của nàng, những người đang vây quanh nàng nhất thời nhụt chí tản ra, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ở cuối hành lang, tiếp tục van xin Phật tổ phù hộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]