Đi vào căn phòng của mình trước kia, Mạc Ức đợi sau khi Lưu Hoài Diệp buông hắn xuống chưa nhìn những người khác trong phòng, chính là cẩn thận chạm vào bài trí bên trong. Nhiều năm như vậy, đồ đạc của hắn đều vẫn được giữ nguyên trạng, mặc dù rất ít khi quay về nhà chính, nhưng người trong thôn trang vẫn là cẩn thận bảo quản tất cả mọi thứ của hắn.
Lưu Hoài Diệp, Lam Khuyết Dương, Trì Tuấn, Ngô Trác Quần, Trương Chính cùng mấy lão phó có chút bất an nhìn Bạch Tang Vận. Trên mặt người nọ không phải loại tình cảm vui sướng sau khi trở về, mà là loại tình cảm tựa như sắp phải rời xa.
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Bỗng nhiên, Mạc Ức vốn chỉ là có chút ho nhẹ lại không ngừng ho khan dữ dội.
Đầu tiên Lưu Hoài Diệp vội vàng tiến lên nghĩ muốn giúp Bạch Tang Vận thuận thuận khí, kết quả sau khi thấy tay Bạch Tang Vận che miệng, sợ hãi kinh hô lên tiếng: “Tang Vận! Ngươi làm sao vậy?!” Những người khác vừa nghe, sợ tới mức xông tới, vừa thấy, sắc mặt đều biến đổi.
“Ca!” Lam Khuyết Dương ôm cơ thể Bạch Tang Vận có phần bất ổn đến bên giường, bắt đầu bắt mạch cho hắn, sau đó, y kinh hoàng nhìn ca, “Ca… Ngươi sao lại trúng độc?!”
“Tang Vận?!” Lưu Hoài Diệp nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
“Hoàng thượng! Bạch chủ tử!”
“Hoàng thượng!”
“Chủ tử?!”
Trong phòng nhất thời náo loạn.
“Khụ khụ…” Mạc Ức nắm tay rút lại, nghiêng đầu, cự tuyệt uống giải độc hoàn mà Lam Khuyết Dương đưa tới bên miệng.
“Gọi ta ‘Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-thuy-sac/202464/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.