Ngoại ô kinh thành một năm sau
“Tiêu Tương thủy, thủy tiêu tiêu. Liên bồng hồ thượng diêu, ngư nhi thủy trung nhạc. Oa oa tiếu, trích nhất lạp liên tử điềm tư tư; oa oa khốc, tróc nhất điều tương ngư mạn du du; oa oa hỉ, viên viên đích diệp diệp phù phiêu phiêu; oa oa nộ, bàn bàn đích đỗ đỗ trầm điện điện, hô lạp nhất thanh lạc thủy gian.” (1)
Trên hồ Tiêu Tương mỹ lệ, thuyền đánh cá tới lui không ngớt, hài đồng trên thuyền vừa hái hạt sen, vừa xướng bài ca dao không biết ai phổ. Mấy bé trai nghịch ngợm, mông trần bơi lội chơi đùa trong nước. Cách đó không xa, một cái thuyền lớn được trang trí xa hoa thuận theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, mấy nhà thuyền bắt cá tò mò nhìn quanh, đoán không ra đây là chiếc thuyền nhà ai.
“Hoàng thượng, Mạc chủ tử đã dậy.” Trong thuyền, Trương Chính đang canh giữ phía trên nhẹ nhàng chạy xuống, nhỏ giọng bẩm báo với thánh thượng đang ngồi bên trong thuyền phê duyệt tấu chương.
“Nha? Hôm nay sao dậy sớm như vậy?” Lưu Hoài Diệp buông tấu chương, đứng dậy đi theo Trương Chính lên tầng hai, đi vào góc buồng.
“Tang Ức, chính là người bên ngoài làm ầm ĩ ngươi?” Lưu Hoài Diệp ngồi vào cạnh giường, một tay ôm người nửa ngồi dậy còn chưa thanh tỉnh, một tay đỡ lấy canh sơn tra (2) Trương Chính bưng tới.
“Thôi…” Uống hai ngụm, Mạc Tang Ức liền đưa tay đẩy bát ra khỏi miệng, trên mặt hơi nhíu tựa vào trên người Lưu Hoài Diệp nói hai chữ: “Chua quá.”
“Chua quá?” Lưu Hoài Diệp liền nếm nếm chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-thuy-sac/202465/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.