“Ca… Ca…” Lam Khuyết Dương trong cơn mê man càng không ngừng gọi, khăn đặt trên trán được người cầm lấy, vò nhẹ trong nước lạnh, sau khi vắt khô lại đặt lên.
Sắc trời tối sầm xuống, Lam Khuyết Dương sốt từ từ lui trầm trầm thiếp đi, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt lại như trước. Thấy thân mình Lam Khuyết Dương cuối cùng cũng không còn nóng như lửa nữa, Mạc Ức đứng lên bưng nước ấm ra ngoài. Đổ nước, Mạc Ức ngồi trên ghế đá trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng tròn.
Sáng sớm tỉnh lại sau khi “trốn” ra ngoài, đi đến cửa thành hắn lại quay về. Không phải bởi vì lo lắng cho Lam Khuyết Dương, mà là… hắn chợt cảm thấy được trốn hay không trốn lại có gì khác nhau? Đã ba năm nay, bọn họ không biết hắn còn sống, Lam Khuyết Dương cũng tìm được hắn rồi, hiện tại, nếu biết hắn chưa chết, làm sao có thể mặc hắn chạy thoát. Mà thôi, mà thôi, hắn mệt rồi, thật sự mệt rồi, hắn khi đó không chọn tự sát chính là ôm một tia hy vọng với bọn họ, mà hiện tại, trái tim hắn sớm đã không còn vương vấn, dũng khí kết thúc chính mình hắn vẫn phải có.
Mặc dù một ngày chưa ăn cơm, Mạc Ức lại một chút cũng không cảm thấy đói, lấy ra sáo trúc ba năm nay vẫn luôn ở cùng mình, Mạc Ức từ từ nhắm hai mắt thổi lên…
………
“Bạch Tang Vận, ngươi có biết, ngươi kỳ thực là ‘kiếp triệu’ (1) vào Lưu Hoài Diệp. Mười năm trước, khi hắn được lập làm thái tử, quốc sư vì hắn cầu nguyện kết quả xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tuong-thuy-sac/202463/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.